Chương trước
Chương sau
Xử lí xong đơn hàng của Triệu Ái Quân, Hoắc Nhung đình công mấy ngày lại có thể tiếp tục đi bày hàng.

Vừa tới bác Tống liền có tin tức mới nói cho cô.

"Cháu yên tâm ở đây bày quán, về sau ấy, sẽ không có người học cháu làm bánh gạo nữa."

Hoắc Nhung hoài nghi: "Vì sao?"

Bác Tống hất cằm về phía đầu phố đằng kia, nói: "Cháu không biết đi, cái người học cháu làm bánh gạo ấy, hôm qua bán đồ bán ra chuyện rồi."

Thấy Hoắc Nhung vẫn không hiểu, bác ấy nhanh chóng giải thích: "Không phải hai ngày này cháu không tới đấy sao, cô ta liền từ đầu phố đằng kia chuyển về bên này, bán hơn nửa buổi chiều có người tới, mua một cái của cô ta, còn đang ăn, liền bất ngờ ngã xuống đất."

Bác Tống nói như thật, một chàng trai cách hai người không xa tên là Thụ Căn cũng nhịn không được nói theo.

"Chỉ trong chớp mắt, người nọ nổi mụn khắp người, hù chết người ta rồi, vợ anh ta ở trên đường đợi chồng, thấy không đúng, liền vội vàng chạy tới. Vừa nhìn liền cãi nhau với người phụ nữ kia, nói trong đồ cô ta bán có đậu phộng, hỏi cô ta sao không nói với chồng mình, nói chồng mình dị ứng đậu phộng gì đó."

Thụ Căn gãi đầu nói, người này thực sự không hiểu vì sao lại dị ứng với đậu phộng, không phải mọi người đều ăn cái này sao? Cũng không có chuyện gì mà.

 Bác Tống cũng không hiểu, nhưng khoảng cách khá gần ít nhiều nghe ra được nội dung.

"Bác cũng không hiểu, dù sao nói là chồng cô ấy không thể ăn đậu phộng, trước đó đã hỏi cô ta, cô ta muốn nhanh chóng bán đồ đi, nên không nói với người ta, kết quả người ta ăn vào liền ngã, mắt thấy nổi mụn khắp người, đều sợ chết được, có người ở gần nhanh chóng tìm được xe đẩy đưa người đi Sở vệ sinh, may mắn không có chuyện gì, nhưng vợ cậu ta nhìn có vẻ không phải dạng vừa, khẳng định khó đối phó đấy, không phải hôm nay không tới sao."

Qua sự miêu tả của hai người Hoắc Nhung đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc, trái lại cô không nghĩ tới mình đi mấy ngày, còn có thể xảy ra chuyện lớn thế này, chuyện dị ứng này có thể to có thể nhỏ, nếu nghiêm trọng chính là muốn mạng, nhưng trong một cái bánh gạo nói thế nào hàm lượng cũng không quá cao.

Nghĩ tới người đó khẳng định sẽ không quá nghiêm trọng.

Thực ra sau ngày hôm đó Hoắc Nhung nổi tiếng cũng không lo lắng cô ta thèm thuồng chuyện bán bánh gạo của mình, dù sao hương vị bày ra đó, cô ta không sợ buôn bán lỗ vốn liền để cô ta làm.

Hiện tại nghe thấy cô ta xui xẻo cũng không có cảm tưởng gì, cùng bác Tống trò chuyện hai câu liền bắt đầu sắp xếp quầy hàng của mình.

Qua chừng đó ngày, đống khoai sọ Ngô Hồng Hà bán cho bọn họ đã dùng gần hết, mùa này không phải mùa của nó, nếu không mua được, nhân khoai nghiền này của Hoắc Nhung phải thay đổi, thành công và gợi ý từ nhân khoai sọ, hiện giờ trong đầu Hoắc Nhung có không ít ý tưởng, đã sớm chuẩn bị xong vài thứ, cho dù mua không được cô cũng không lo lắng.

Đầu tiên cô kêu Đảng Thành Quân mua về một túi lá trà lớn, lại kêu Hoắc Nhị Quân thu hoạch một túi lớn hoa hồng dại xinh đẹp từ một thôn gần Bình thành.

Thôn kia địa thế không tốt, cái khác không phát triển tốt, trái lại hoa có điều kiện tự nhiên vô cùng tươi tốt xinh đẹp, hiện tại chính là thời kỳ hoa hồng nở hoa, sau khi Hoắc Nhung nghe được tin này từ trong miệng bác Tống, liền kêu Hoắc Nhị Quân giúp cô thu về một túi.

Người trong thôn nghe nói có người tới thu hoa dại không ai muốn, còn đưa tiền, ánh mắt nhìn Hoắc Nhị Quân như nhìn thấy cây rụng tiền, vội kêu bọn trẻ trong nhà lên núi tìm, chưa hết một ngày, liền gọi Hoắc Nhị Quân đem hoa về.

Hoắc Nhị Quân mang hoa về nhưng cũng không biết Hoắc Nhung muốn cái này có ích gì, kết quả nghe em gái cái này vậy mà có thể ăn, là người luôn điềm tĩnh cũng không tránh được mà trừng to đôi mắt.

"Em nói hoa này có thể ăn?"

Rau dại còn tính, đây chính là hoa dại nha. Tuy những năm mất mùa trước đó, người trong thôn ăn cả vỏ cây, nhưng hiện tại không phải lúc đó, chỉ cần không phải đói không có gì ăn, đâu có người ăn thứ này chứ.

Hoắc Nhị Quân không hiểu, khóe miệng Hoắc nhung cong lên nở một nụ cười thần bí.

"Đợi làm xong anh sẽ biết."

Rốt cuộc Đảng Thành Quân biết nhiều hơn Hoắc Nhị Quân, Hoắc Nhung vừa nói muốn lấy hoa hồng làm nhân, anh lập tức hiểu rõ.

"Trước kia nghe người ta nói qua hoa có thể làm nhân làm bánh bột ngô ăn, vậy hấp trong bánh gạo khẳng định không có vấn đề, nguyên lí chắc là không khác mứt hoa quả lắm, anh đại khái biết làm thế nào rồi."

Anh vừa nhắc tới liền thông suốt, Hoắc Nhung cũng rất vui vẻ, rốt cuộc cô chỉ biết sơ sài, nếu Đảng Thành Quân không biết, cô chỉ có thể tự mình từ từ nghiên cứu.

Ngoại trừ nhân hoa hồng, Hoắc Nhung còn tính làm bột trà xanh, nhưng bột trà xanh cần tự mình làm, tương đối phiền phức, trước mắt không có thời gian, tính đợi nhân hoa hồng làm xong rồi nói.

Đảng Thành Quân ăn xong cơm trưa bắt đầu nghiên cứu, tới buổi chiều, cuối cùng làm xong mứt hoa hồng.

Nguyên lí không khác mứt trái cây anh làm trước đó, làm xong mứt hoa hồng anh nếm trước hai miếng, cảm thấy hương vị không tệ, ngọt ngào còn mang theo mùi thơm hoa hồng, nghĩ Hoắc Nhung hẳn sẽ thích, muốn mang đi cho cô nếm thử, vào phòng lại phát hiện cô đã ngã xuống giường ngủ rồi.

Có thể là trời nóng, Đảng Thành Quân phát hiện hai ngày nay Hoắc Nhung dường như đặc biệt ham ngủ, mỗi buổi trưa đều phải ngủ một lát, buổi tối cũng ngủ rất sớm, có lúc hai người đang nói chuyện, vừa quay đầu liền phát hiện cô đã ngủ rồi.

Thấy cô ngủ rồi, anh cũng không gọi cô nếm thử mứt hoa hồng nữa, kéo cái chăn mỏng đắp cho cô, rồi đi ra sân.

Hoắc Tam Hưng từ bên ngoài trở về chào hỏi với anh, không thấy Hoắc Nhung, hỏi: "Em gái đâu? Lại ngủ rồi?"

Đảng Thành Quân gật đầu, Hoắc Tam Hưng có chút khó hiểu gãi gãi đầu, nói: "Gần đây em gái có hơi hay ngủ nhỉ? Sẽ không phải có chỗ nào không thoải mái đấy chứ?"

Anh vừa dứt lời, Hoắc Nhung liền ngáp ngủ từ trong phòng đi ra, trên mặt còn buồn ngủ nói: "Không có a, có thể là mùa hè nên buồn ngủ thôi."

Nói xong lại xoa bụng nhìn Đảng Thành Quân nói: "Có gì ăn không? Em đói rồi."

Hoắc Tam Hưng nghe thấy, lại nói tiếp: "Không những có thể ngủ, còn có thể ăn."

Vốn dĩ Hoắc Nhung không đem lời nói đầu tiên của anh để trong lòng, nghe tới đây đột nhiên lại cảm thấy có chút không đúng, cô bất ngờ nghĩ tới cái gì đó, không nói gì quay đầu chạy vào phòng.

Hoắc Tam Hưng còn không hiểu gì cả, liền nghe Hoắc Nhung ở trong phòng kêu một tiếng.

Đảng Thành Quân nhanh chóng vào phòng hỏi: "Làm sao vậy?"

Trong tay Hoắc Nhung cầm quyển vở, ngẩng đầu lên vẻ mặt phức tạp nhìn anh không nói.

Đảng Thành Quân lập tức có phần khẩn trương, lại tới gần cô hai bước, kéo tay Hoắc Nhung, hỏi lại: "Làm sao vậy?"

Lúc này Hoắc Nhung mới bình tĩnh lại, vẻ mặt có hơi mờ mịt nói: "Em qua 10 ngày rồi."

Lúc đầu Đảng Thành Quân nghe không hiểu, cho đến khi nhìn thấy ghi nhớ trong vở của Hoắc Nhung mới đột nhiên phản ứng lại cô có ý gì, thoáng chốc trên mặt cũng có vẻ mờ mịt, sau đó chính là vui mừng khôn xiết, cũng không quan tâm cửa đóng hay không, bất ngờ duỗi tay ôm Hoắc Nhung, giọng nói run rẩy: "Em ... em có rồi?"

Hoắc Nhung còn chưa kịp nói chuyện, Hoắc Tam Hưng vừa mới thò đầu muốn vào phòng liền nghe được, mắt anh trợn tròn hơn cả Hoắc Nhung, trên gương mặt tuấn tú đều là không tin nổi, hồi lâu sau mở miệng hỏi: "Cái gì?"

Lúc này Hoắc Nhung mới bình tĩnh trở lại, tay chống ngực Đảng Thành Quân đẩy ra, đợi anh thả lỏng mới nhìn Hoắc Tam Hưng xấu hổ nói: "Còn chưa chắc đâu, em lỡ miệng nói thôi."

Kinh nguyệt của cô không chuẩn xác, vì thế khi tới lúc mới ghi chép vào vở một cái, khoảng thời gian này luôn có việc bận rộn, nên mới qua 10 ngày cũng không biết.

Nhưng cũng chỉ là 10 ngày mà thôi, không tính là quá dài, thật sự có không còn chưa chắc đâu.

Hoắc Tam Hưng nghe vậy lại rất chắc chắn: "Em nói như vậy, trái lại anh nghĩ tới, khi chị dâu mang thai Gia Nhiên ở trong thôn một thời gian, dường như cũng có thể ăn có thể ngủ, tình huống hiện tại của em không khác chị dâu khi đó là mấy."

"Nếu không ngày mai anh gọi chị dâu qua đây xem thử nhé?" Nét mặt Hoắc Tam Hưng kích động nói.

"Ngày mai em mang cô ấy đi bệnh viện kiểm tra trước đã." Đảng Thành Quân im lặng nửa ngày, lúc này cuối cùng cũng nói chuyện.

Lúc này Hoắc Tam Hưng phát hiện bản thân kích động nên hồ đồ, tuy Tống Yến Lan từng sinh con, nhưng lại không phải là bác sĩ, kêu chị ấy tới xem có ích gì, với lại không phải không có bệnh viện, khẳng định phải gọi bác sĩ xem mới yên tâm được.

"Đúng đúng đúng, phải đi bệnh viện."

Hoắc Nhung nghe hai người họ anh một câu tôi một câu liền quyết định xong, cũng không lên tiếng phản bác, suy cho cùng cô cũng rất muốn biết bản thân có thực sự mang thai không, so với chính mình ở nhà suy đoán lung tung, thì đi gặp bác sĩ một cái càng đáng tin hơn.

Hoắc Nhung đã kết hôn thời gian dài như vậy, lúc này Hoắc Tam Hưng dường như ý thức được em gái có lẽ muốn mang thai sinh con, từ sau khi biết được tin này, liền tỏ ra vô cùng kích động, nói không hết lời.

Trái lại Đảng Thành Quân sau khi trải qua kinh ngạc vui mừng lúc đầu, liền nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thấy Hoắc Tam Hưng lôi kéo Hoắc Nhung nói chuyện, anh nhớ ra Hoắc Nhung nói mình đói bụng, liền xoay người đi phòng bếp.

Đợi Hoắc Tam Hưng không còn kích động nữa, Đảng Thành Quân cũng làm xong cơm tối của Hoắc Nhung.

Trời nóng, sợ Hoắc Nhung không có khẩu vị, anh xào một bát sốt trứng gà(1),nấu ít mì sợi trụng qua một lần nước lạnh, trộn trong sốt trứng gà, lại thêm ít dưa leo cắt nhỏ, nhẹ nhàng bưng cho Hoắc Nhung.

Hoắc Nhung thật sự đói, ăn sạch sẽ một bát mì.

Khi cô ăn, Đảng Thành Quân ở bên cạnh nhìn không chớp mắt, Hoắc Nhung thấy không thoải mái anh mới di chuyển ánh mắt, nhận lấy bát của cô mang tới phòng bếp rửa.

Thấy cô ăn xong rồi, Hoắc Tam Hưng lại nói thời gian không còn sớm, kêu cô nhanh chóng đi ngủ.

Buổi chiều Hoắc Nhung vừa mới ngủ xong, lúc này không ngủ nổi nữa, nhưng cô cũng biết anh ba vì muốn tốt cho cô, trong lòng vừa ấm áp vừa buồn cười, vẫn nghe anh, về phòng ngủ. Vừa nằm xuống, Đảng Thành Quân liền đi theo vào phòng.

Hoắc Tam Hưng cũng biết nên cho hai vợ chồng không gian riêng tư, đóng cửa lại giúp hai người, mặt đầy kích động ra sân đợi Hoắc Nhị Quân.

Đảng Thành Quân đi nhẹ nhàng tới bên giường, lên giường đem người ôm vào lòng, lại hôn lên trán Hoắc Nhung, nói: "Mau ngủ đi, tỉnh dậy chúng ta đi bệnh viện xem thử."

Lúc này Hoắc Nhung không hề buồn ngủ chút nào, ngẩng đầu nhìn Đảng Thành Quân hỏi: "Nếu ngày mai kiểm tra là một hiểu lầm thì làm sao?"

Không riêng cô và Đảng Thành Quân, cả Hoắc Tam Hưng cũng vô cùng mong chờ đứa nhỏ này, nếu ngày mai kiểm tra là một hồi hiểu lầm, Hoắc Nhung nghĩ nghĩ cảm thấy vô cùng mất mát.

Đảng Thành Quân lại bình tĩnh lạ thường, anh sờ đầu cô nhỏ giọng nói: "Nếu là hiểu lầm, tự anh nói với anh ba."

Hoắc Nhung nghe anh bình tĩnh như vậy, hỏi: "Sao giống như anh không khẩn trương vậy."

Đảng Thành Quân nhìn cô: "Khẩn trương, nhưng so với con, em quan trọng hơn. Có chính là có, không có chính là không có, đừng áp lực, dù không có con, có em là được rồi."

Đây là lời trong lòng Đảng Thành Quân, không phải anh không mong đợi đứa nhỏ này, ngược lại anh vô cùng mong đợi.

Nhưng vẫn là câu nói kia, anh mong chờ đứa trẻ, nhưng càng để ý Hoắc Nhung hơn. Cho nên nhìn thấy Hoắc Tam Hưng kích động như vậy, anh mới càng phải bình tĩnh hơn, để Hoắc Nhung không có áp lực trong lòng.

Hoắc Nhung nghe vậy, còn chỗ nào không hiểu chứ, đôi mắt cong cong, duỗi tay ôm eo anh, vùi mặt vào ngực anh, hoàn toàn thả lỏng gật đầu.

Thả lỏng xong, cô mới bất ngờ nhớ ra chuyện rất quan trọng mà bản thân quên mất.

"Đúng rồi, không phải buổi trưa anh làm mứt hoa hồng sao? Làm được chưa?" Hoắc Nhung đột nhiên mở mắt, mới nhớ tới sau khi ngủ một giấc chỉ nghĩ tới chuyện mang thai, vứt mứt hoa hồng ra sau đầu, vội ngẩng đầu hỏi.

Bây giờ Đảng Thành Quân đâu còn tâm tư nói chuyện mứt hoa hồng gì nữa, đem người ấn vào ngực, thuận miệng nói: "Làm xong rồi, nhưng việc này không quan trọng, đợi ngày mai chúng ta từ bệnh viện quay về lại nói."

Hoắc Nhung nghĩ cũng phải, tình trạng thế này, ngày mai khẳng định bọn họ không có tâm tư để hấp bánh gạo, chờ có kết quả xác định rồi nói sau.

Một đêm ngủ ngon, hôm sau Hoắc Nhung thức dậy vừa ra sân liền thấy Hoắc Nhị Quân ngồi trông bên ngoài đã lâu, đêm qua anh trở về muộn, đợi Hoắc Nhung ngủ rồi mới nghe được tin này từ trong miệng em trai, quả thực kích động cả đêm cũng không ngủ, đợi Hoắc Nhung dậy xem kết quả, hiển nhiên nói gì cũng muốn cùng bọn họ tới bệnh viện.

Anh đi thì Hoắc Tam Hưng cũng không muốn một mình đợi ở nhà, ba người đàn ông cả cơm cũng không muốn ăn, chỉ mua một ít đồ trên đường cho Hoắc Nhung ăn, liền vội vàng đưa cô tới bệnh viện Bình thành.

Thế trận ba người đàn ông dẫn một cô gái tới kiểm tra mang thai, vẫn là lần đầu bác sĩ thấy, ngoại trừ chồng còn lại đều ra ngoài chờ, Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng cuối cùng đành không tình nguyện ra ngoài đóng cửa lại.

Hai người ngồi trên ghế bên ngoài đợi hồi lâu, Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân mới đi ra.

Hoắc Nhị Quân vội vàng tiến lên trước, hỏi: "Sao rồi?"

Trên mặt Đảng Thành Quân trước sau không có nụ cười bất ngờ nở một nụ cười hết sức rạng rỡ, anh kéo tay Hoắc Nhung, giọng run run nói với hai người: "Anh hai anh ba, em sắp làm ba."

Tuy sớm chuẩn bị, nhưng thời điểm thật sự nghe được tin này, Hoắc Nhị Quân cũng giống Đảng Thành Quân, đột nhiên sửng sốt một lát mới bình tĩnh lại.

Hoắc Nhị Quân nghe vậy vui vẻ tiến lên đập vào vai Đảng Thành Quân một cái: "Chúc mừng nha."

Hoắc Tam Hưng thì hưng phấn xoay tại chỗ hai vòng nói: "Vậy anh không phải sắp làm bác ư? Quá tốt rồi!"

鸡蛋酱: sốt trứng gà, món ăn đông bắc trung quốc. 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.