Chương trước
Chương sau
Đợi mọi người đều ăn thử bánh gạo, cuối cùng hiểu rõ vì sao bánh gạo của Hoắc Nhung đắt hơn người khác.

Trách không được bác Tống luôn keo kiệt cũng bằng lòng tiêu tiền mua, đợi bọn họ thử rồi mới biết, hương vị này thật sự rất ngon luôn!

Đặc biệt là cái nhân khoai nghiền gì đó, quả thực là chưa từng ăn qua bánh gạo ngon như vậy.

Mọi người vốn mang thái độ hoài nghi, muốn thử xem có thể ngon tới mức nào, kết quả sau khi nếm, phần lớn không nhịn được muốn mua một ít về nhà cho vợ con thử một miếng, chân chính ăn thử lại không mua thì không có.

Lúc này bác gái Tống mới hiểu, không phải Hoắc Nhung ngốc, mà là cô có lòng tin với hàng hóa của mình.

Mọi người đều là tới bày quán kiếm tiền, tất nhiên không thiếu tiền một, hai miếng bánh gạo, có người còn mua mấy đồng, trong chốc lát đã mua hơn một nửa loại nhân khoai của Hoắc Nhung.

Người qua đường không rõ nguyên nhân, vốn muốn đến đây mua chút đồ, lại nhìn thấy chủ quán đều chạy tới quán khác mua đồ, liền bị hấp dẫn đi qua, theo đó càng thúc đẩy việc làm ăn của Hoắc Nhung.

Cả quá trình Đảng Thành Quân đều không thể phát huy tác dụng, chỉ sau khi người ta trả tiền, giúp đóng gói thứ mà họ muốn, sau đó nhìn vào trong cái hòm, bánh gạo nhân khoai đắt nhất còn thừa 2 cái cuối cùng, ba vị còn lại giống nhau không đến 10 cái, mà từ lúc bọn họ đến đây cho tới hiện tại chưa được 3 giờ đồng hồ.

Chính Đảng Thành Quân cũng không nghĩ tới bánh gạo có thể bán nhanh như vậy.

Thấy khách mua đồ đã đi gần hết, cuối cùng Hoắc Nhung nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nháy mắt với Đảng Thành Quân nói: "Thế nào, em nói em rất lợi hại đi."

Đảng Thành Quân thành tâm thành ý gật đầu, tán thưởng nói: "Không chỉ là lợi hại, quả thực quá đỉnh luôn."

Hoắc Nhung được anh khen rất vui vẻ, đếm thì đã bán xấp xỉ 30 đồng rồi, tuy toàn bộ bánh gạo trừ đi chi phí một ngày cũng lãi không tới 20 đồng, bày quán chẳng mất bao lâu, một mình cô có thể hoàn thành, lại không chậm trễ cô học tập, cũng không chậm trễ công việc bên kia của Đảng Thành Quân, coi như là thu nhập bổ sung của cô, hơn nữa với thời đại này mà nói, một ngày tiêu ít thời gian như vậy có thể kiếm được 10 đến 20 đồng, đã coi như kiếm tiền cực kì nhanh rồi.

Phải biết là cho dù một ngày 10 đồng, một tháng cũng có 300 đồng, 300 đồng, nếu ở nông thôn, thu nhập của một số gia đình cũng chưa nhiều như vậy! Cho nên Hoắc Nhung đã thỏa mãn rồi.

Sau khi mất thêm một giờ bán hết số bánh gạo còn lại, Hoắc Nhung cùng Đảng Thành Quân trong ánh mắt cực kì hâm mộ của mọi người chuẩn bị dọn quán về nhà.

Bác gái Tống bên cạnh Hoắc Nhung quả thực phục sát đất với tốc độ của hai người, thấy bánh gạo đều bán hết còn có hơi hối hận bản thân vừa rồi không mua nhiều thêm một miếng.

Hoắc Nhung thu dọn xong, trước khi đi lấy một gói giấy dầu đã sớm chuẩn bị tốt nhét vào tay bác gái Tống.

"Ôi, cô còn một cái sao chưa bán nữa, một cái này giá trị không ít tiền đâu, cho tôi làm gì?" Tuy vừa rồi bác gái Tống còn hối hận bản thân không mua thêm một miếng, nhưng thấy Hoắc Nhung lén đưa cho mình, bác vẫn thoái thác không muốn.

Hoắc Nhung mạnh mẽ nhét đồ cho bác, nhanh chóng nói: "Bác à, bác nhanh nhận lấy, cháu có chuyện muốn nhờ bác giúp."

Cô nói như vậy, bác gái Tống mới dừng động tác: "Chuyện gì, cô nói?"

Hoắc Nhung kề sát bên tai nhỏ giọng nói: "Ngày mai đối tượng của cháu không tới, chỉ một mình cháu, cháu còn muốn ở cạnh bác, bác giúp cháu một việc, giữ lại vị trí bên cạnh bác cho cháu nhé."

Bác gái Tống nghe vậy, gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi dậy rất sớm, khẳng định có thể chiếm cho cô vị trí tốt."

Bà thích cô gái Hoắc Nhung này, huống chi yêu cầu của cô nghe phiền toái, thực tế không phiền toái chút nào.

Nghĩ lại hiện tại trên con phố này có mấy hàng quán, cho dù Hoắc Nhung ngủ tới khi mặt trời lên cao rồi tới thì vẫn còn chỗ, hà tất phải để bà chiếm chỗ chứ, đơn giản chính là muốn mượn cớ này để bà yên tâm thoải mái nhận lấy đồ.

Bác gái Tống nghĩ vậy, nhịn không được kéo tay Hoắc Nhung sờ hai cái, nói lại lần nữa.

"Cô yên tâm, ngày mai tôi nhất định tới sớm một chút, chiếm cho cô một chỗ tốt."

Hoắc Nhung nghe vậy cười, lần nữa nhét gói giấy dầu vào tay bác ấy: "Vậy liền làm phiền bác nhé."

Về sau cô khẳng định còn muốn tới thường xuyên, nếu nhiều lần buôn bán tốt như vậy, tránh không được sẽ khiến lòng người không thoải mái, cô nhìn ra được bác Tống này không chỉ nhiệt tình, tính tình cũng ngay thẳng, xây dựng quan hệ tốt với bác ấy về sau chắc chắn có lợi.

Nói xong Hoắc Nhung cùng Đảng Thành Quân chào tạm biệt bác gái Tống về nhà.

Buổi sáng vội ra ngoài bày quán, Hoắc Nhung chưa ăn cái gì, hiện tại bận một buổi sáng về tới nhà cuối cùng cũng thấy đói bụng, đợi Đảng Thành Quân dựng xong xe ở góc sân, Hoắc Nhung lập tức tiến lên kéo lấy cánh tay anh, nói: "Đói rồi, buổi trưa chúng ta ăn gì thế?"

Đảng Thành Quân quay đầu vẻ mặt cưng chiều nhìn cô: "Em muốn ăn cái gì?"

Hoắc Nhung suy nghĩ nói: "Em muốn ăn bánh rau hẹ."

Cô nghĩ tới hàng rau hẹ xanh mướt trồng lộn xộn trên bờ ruộng của Hoắc Đại Thành, tuy không bón phân tốt, trông không lớn, nhưng vì lớn lên tự nhiên mà đầy đủ hương vị, cộng thêm bún làm từ bột khoai lang đỏ chính tay Lưu Quế Hương mài vô cùng dẻo dai, đánh thêm một lòng đỏ trứng gà, dùng vỏ bánh bọc lại, bỏ vào trong nồi chiên, hương vị ngon miễn bàn.

Đảng Thành Quân nghe cô nói như vậy, liền biết cô không chỉ nhớ bánh rau hẹ, mà cũng nhớ cha mẹ, anh ôm Hoắc Nhung vào lòng, nói: "Đợi chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn, liền đón cha mẹ vào thành phố ở cùng."

Anh không có cha mẹ, cưới Hoắc Nhung, cha mẹ cô chính là cha mẹ anh, họ coi anh như con trai ruột, với Đảng Thành Quân, hiếu thuận họ là việc nên làm.

 Đảng Thành Quân bị dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn chọc cho trái tim ngứa ngáy, cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên môi cô, kéo người đi về phía phòng bếp.

"Đi, chúng ta làm bánh rau hẹ ăn."

Hoắc Nhị Quân trở về sớm, phát hiện Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân đã về rồi, anh tới chỗ dựng xe đạp trước, thấy trong giỏ trống không, liền biết bánh gạo đã bán hết rồi, nhanh chóng đi phòng bếp, thấy em gái và em rể đang cùng nhau học cách gói bánh rau hẹ.

Ngày thường Đảng Thành Quân thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc trẻ con thấy đều sợ hãi, đứng trước em gái giống như mạ một tầng ánh sáng dịu nhẹ, chỗ nào còn có nửa điểm nghiêm túc, cho dù em gái nhà mình tay chân vụng về cả bánh rau hẹ cũng nặn không chặt, cậu ấy không hề có dáng vẻ không kiên nhẫn, trái lại cực kì kiên nhẫn cầm tay bắt đầu chỉ dạy.

Hoắc Nhị Quân nhìn tới đây, khóe miệng nhịn không được mà cong lên.

Dù thế nào, hòn ngọc quý như em gái anh đã tìm được bến đỗ tốt, anh làm anh trai cũng không có gì phải nhọc lòng nữa.

Hoắc Nhị Quân dựa vào cửa phòng bếp, hắng giọng ý bảo hai người anh đã về.

Hoắc Nhung quay đầu nhìn thấy Hoắc Nhị Quân, vẻ mặt đắc ý lập tức giơ bánh rau hẹ đã gói tốt lên cho anh xem: "Anh hai, anh mau xem bánh rau hẹ em gói."

Dưới sự chỉ dạy không ngừng của Đảng Thành Quân, cái bánh rau hẹ này Hoắc Nhung gói không tệ, nếp gấp hình khuyên trên mặt nặn hoa cũng rất đẹp, Hoắc Nhị Quân khen hai câu, hỏi: "Hôm nay hai em thuận lợi không? Sớm vậy đã về rồi?"

Hoắc Nhung vừa tiếp tục học nặn bánh rau hẹ, vừa đem tình hình bày quán hôm nay nói một lượt với Hoắc Nhị Quân, Hoắc Nhị Quân nghe thế khen ngợi: "Lợi hại quá, em gái rất thông minh."

Còn nghĩ ra chiêu ăn thử này, cả bọn họ cũng chưa nghĩ qua còn có thể dùng chiêu này hấp dẫn khách hàng.

Hoắc Nhung đắc ý ngửa mặt lên: "Tất nhiên rồi, đã sớm nói một mình em không có vấn đề mà."

Lúc này Hoắc Nhị Quân hoàn toàn yên tâm, lại hỏi mấy câu khác, rồi đi rửa tay, chen vào phòng bếp cùng hai người Hoắc Nhung bắt đầu gói bánh.

Tốc độ của Đảng Thành Quân rất nhanh, một người cán vỏ hai người gói đều gói không kịp, một thau nhân lớn dưới nỗ lực của ba người rất nhanh liền thấy đáy, Đảng Thành Quân thấy nhân còn dư không nhiều liền đứng dậy nhóm lửa làm nóng nồi.

Khi Hoắc Tam Hưng trở về vừa vặn đuổi kịp bữa ăn, bánh rau hẹ nóng hổi đựng trong thau, Đảng Thành Quân pha chế bát nước chấm, Hoắc Nhung ăn vào thơm phức.

Buổi tối mọi người tụ lại cùng nhau thảo luận chuyện bày quán, Hoắc Tam Hưng nghe nói nhân khoai nghiền đắt nhất bán tốt như vậy, lập tức nhịn không được ra chủ kiến: "Khoai nghiền bán tốt như vậy, hay là ngày mai hấp nhiều chút đi."

Hoắc Nhị Quân lại không quá tán thành: "Hôm nay mới là ngày đầu tiên, thận trọng một chút, đợi qua hai ngày nhìn rồi làm."

Hoắc Nhung cảm thấy anh hai nói đúng, hôm nay vừa mới bắt đầu, không thể đại biểu tình huống sau này, sau này bán thế nào đợi sau lại nói.

Nhưng bánh gạo nhân khoai nghiền bán tốt như vậy, ngược lại làm cô có ít chủ kiến mới. Mọi người rất hứng thú đối với hương vị mới lạ ăn ngon, chờ sau này buôn bán ổn định, cô lại nghiên cứu ra ít khẩu vị mới.

Ngày hôm sau Đảng Thành Quân còn muốn đi cùng Hoắc Nhung, Hoắc Nhung không cho, trải qua ngày hôm qua cô đã hoàn toàn thích ứng, cũng không cần anh đi cùng nữa, một mình lái xe ra cửa.

Bác Tống theo như đã hẹn đi từ rất sớm chiếm cho cô một chỗ tốt, vừa thấy Hoắc Nhung liền vội vàng tiến lên nói: "Ôi chao, cô gái, bánh gạo kia của cô ấy, hôm qua tôi vừa cầm về, cháu trai nhỏ của tôi quả thật thích vô cùng, ăn hết hỏi tôi còn không, tôi nói không còn, nó còn làm loạn một lúc đấy, kêu tôi hôm nay lại mang cho nó một ít, cô nhanh lấy trước cho tôi một đồng, kẻo lát nữa bán hết."

Điều kiện trong nhà bác ấy còn tốt, bán đồ đơn giản là kiềm tiền tiêu vặt cho cháu trai cả, bình thường ăn gì cũng kén chọn, bánh gạo hôm qua một chút cũng không thừa, không chỉ ăn sạch sẽ, còn muốn nữa.

Bác Tống với bản thân thì keo kiệt không nỡ, với cháu trai lại cô cùng hào phóng, vì thế hôm nay vừa tới liền nhanh chóng vây lấy Hoắc Nhung muốn cô bán cho mình mấy cái.

Ngoài bác ấy, có không ít người mua về cho con nhà mình ăn, kết quả phản ứng đặc biệt tốt yêu cầu mua lại, Hoắc Nhung vừa tới đó, ăn thử còn chưa lấy ra đã bán đi rất nhiều, vì thế ngày thứ hai bán xong sớm hơn hôm trước nửa tiếng đồng hồ.

Thu dọn đồ xong, Hoắc Nhung như thường lệ giữ lại một cái bánh gạo nhân khác cho bác gái Tống, để bác ấy giúp cô tiếp tục giữ chỗ, sau đó đẩy xe đạp chuẩn bị về nhà, ngay lúc sắp rẽ, nghe thấy hai người giống như đang thảo luận về cô.

"Người ta có tiền đó, cô không thấy bày quán bán hàng mà lái xe đạp tới à, còn làm cái gì mà ăn thử, ăn ngon lại mua không ngon không bán, hừ ..... làm ra vẻ."

Người khác phụ họa nói: "Còn không phải sao, cô ăn bánh gạo của cô ta chưa? Thực sự ngon như vậy?"

"Ai biết ngon thật hay ngon giả, dù sao tôi không ăn."

"Xem buôn bán của cô ta tốt như vậy, đoán chừng hương vị không tệ đi, chậc chậc, cô xem bánh gạo kia của cô ta bán đắt hơn, một cái cần 4 hào lận! Một lúc là cô ta bán hết rồi, kiếm được không ít tiền đi."

Người bắt đầu nói chuyện  trước trợn trắng mắt: "Tôi không tin, một cái bánh gạo có thể ngon bao nhiêu chứ."

Hoắc Nhung chỉ nghe thấy tiếng chẳng thấy người, nhưng vừa nghe liền biết hai người này thảo luận về mình, trong lòng cô cười một tiếng xấu xa, sau đó cố ý thả nhẹ bước chân, nhân lúc hai người không chú ý, đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.

Là hai người phụ nữ lớn hơn cô một chút.

Hai người đang thảo luận sôi nổi, không nghĩ tới Hoắc Nhung đột nhiên xuất hiện, giật mình, cô nhìn tôi tôi nhìn cô, mặt đều trắng, nhìn Hoắc Nhung đầy xấu hổ, nhất thời không biết nói gì mới tốt.

Hoắc Nhung lại không có tâm tư tính toán với họ, cô làm ăn tốt bán rất nhanh, có người đố kị trong lòng không thoải mái là bình thường, vì hai câu mỉa mai ghen ghét của bọn họ không đáng để cô tức giận, suy cho cùng có thời gian tức giận với bọn họ, cô thà sớm về nhà nằm nghỉ, chẳng qua không tức giận thì không tức giận, nếu cứ để như vậy, chắc chắn là không thể.

Nghĩ vậy, trên mặt Hoắc Nhung lại nở nụ cười rạng rỡ, hai người kia nhìn càng không hiểu ra sao, cũng không biết nên thể hiện gì trên mặt.

Hoắc Nhung cười tủm tỉm: "Nếu chị muốn nếm thử hương vị, ngày mai nói với em sớm một chút, em giữ cho chị."

Nói xong liền lái xe đi đầu cũng không quay lại.

Cô đã đi một lúc lâu, hai người mới phản ứng cô có ý gì, ngay lập tức gương mặt tức giận xanh tím, quay đầu đi trông coi quầy của mình.

Suốt mấy ngày, việc buôn bán của Hoắc Nhung tốt không có gì để nói, thậm chí có người nghe người khác giới thiệu nghe tiếng mà tới tìm cô mua đồ, cặp đôi mua bánh gạo nhân khoai nghiền ban đầu kia còn đặc biệt tới tìm cô mua bánh, nói muốn mang về cho cha mẹ cô gái trong nhà nếm thử.

Mỗi buổi sáng Đảng Thành Quân hấp cho cô 4 lồng bánh gạo, trước buổi trưa có thể bán xong toàn bộ, buổi chiều Hoắc Nhung cũng không tới, ở trong nhà an tâm xem sách, đợi Đảng Thành Quân xong việc về nhà, lại cùng anh chia sẻ một chút hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền.

Cứ như vậy qua vài ngày, hôm nay khi Hoắc Nhung đi bày quán, liền nhìn thấy bác gái Tống với gương mặt giận dữ xông lên, cáo trạng với Hoắc Nhung: "Cháu mau qua bên kia nhìn đi, có người học cháu làm bánh gạo, đang bày quán ở con phố bên kia đấy!"

菜盒子: bánh rau, hộp rau củ. Món ăn vặt phổ biến ở phía bắc Trung Quốc, vỏ từ bột mì, nhân là các loại rau ưa thích thêm trứng, thịt, nướng hoặc chiên ăn. Loại thường gặp nhất là rau hẹ, nên gọi bánh rau hẹ. Có 2 miếng vỏ bánh úp vào nhau nên gọi là hộp. có câu: mồng 1 ăn sủi cảo, mồng 2 ăn mì, mồng 3 ăn bánh rau hẹ. Nguồn baidu zhidao.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.