Tiểu đội của bọn họ chạy đến khi trời sập tối mới tạm dừng bên một nông trường bỏ hoang, xung quanh cây cối khô khan vàng vọt một mảng không tìm thấy màu xanh thường gặp.
Mạt Kỳ Miểu xuống xe cùng mọi người dựng lều trại nghỉ ngơi, ánh mắt to tròn nhìn xung quanh.
Có thịt ăn không nhỉ?
Thời kì đói khát như vậy, cho dù là thịt biến dị y cũng không chê đâu.
Kỷ Lâm Hạo từ đầu đến cuối điều luôn để ý động tĩnh của y, tất nhiên người này nghĩ gì, muốn gì trong mắt điều viết hết ra.
Hắn để lại câu nói, liền xoay người đi kiếm ăn. Ngụy Nhâm nhìn sắc trời, đã không còn tia sáng nào nữa, ra ngoài lúc này là rất nguy hiểm. Nhưng biết làm sao được, phu phu ân ái quá mà.
Lục Kỳ Ân đốt đóng lửa to giữa tường đất vây quanh họ, dựng lều dọn bàn ghế xong hắn liền cùng Mạt Kỳ Miểu chuẩn bị rau dưa cho bữa tối, có rau dưa tươi mới ăn Lục Kỳ Ân luôn tận lực, nhiệt tình như cún được xương.
Ba người Doãn Bình, Quân Ý, Thiệu Châu nhìn một màn tạo ra rau dưa mà trợn mắt, phải biết dị năng thực vật rất hiếm, mà có thể tạo ra cây trong khoảnh thời gian ngắn như vậy là cực kì hiếm có!
Rau dưa xanh mướt từ lâu đã không còn xuất hiện tự nhiên nữa, cho dù có trồng được thì cũng dở đến mức nuốt không trôi, tuy nhiên rau vẫn là rau giá mắc đến hoa mắt. Mạt thế đến, tiền giấy, vàng bạc gì đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-lam-vo-dai-lao/3613832/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.