Mạt Kỳ Miểu ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ cơm, chính xác là chờ ăn thịt. Trên vai y khoác hờ cánh tay thô to của nam nhân, bàn tay thì bị hắn cầm nắm chơi đùa. Mạt Kỳ Miểu lười phản ứng liền mặc kệ hắn, nhìn chăm chú mấy người đang bận rộn đằng kia.
Một bên ghế khác thì có Quân Ý ngồi, do cơ thể không tiện nên không thể đi giúp đỡ chỉ có thể ngồi chờ ăn. Ánh mắt của cô như có như không đánh giá hai người, xác nhận được quan hệ của họ cô liền thu tâm.
Vốn dĩ lúc đầu còn muốn thử quyền rũ nam nhân này, muốn hắn bảo hộ cô, nhưng sau đó phát hiện hắn lại là người không dễ chọc, hơn nữa còn....không hứng thú với phụ nữ.
Cô thở dài, đàn ông tốt chết đi đâu hết rồi?
Bên kia bốn đại nam nhân lu bu đi qua lại nấu ăn, không biết nói gì mà không khí có vẻ hài hòa khác hẳn với phòng khách bây giờ đang yên tĩnh quỷ dị.
Kỷ Lâm Hạo không để nữ nhân này vào mắt, hắn lẳng lặng chơi đùa bản tay nhỏ trong lòng bàn tay mình. Đầu óc lại miên man suy nghĩ đến vấn đề khác.
"Cơm tới, cơm tới ~! Lão đại! mau đến ăn cơm!." Lục Kỳ Ân bận bịu lấy từng món còn nóng bày lên bàn, mấy quả trái cây dại cũng được để lên luôn. Ánh mắt hắn phát sáng, khóe miệng luôn nhếch lên chưng tỏ có việc vui.
Ngụy Nhâm ở kế bên không khỏi khinh bỉ, chỉ có mấy quả trái cây dại đã làm ngươi vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-lam-vo-dai-lao/3613826/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.