Bước vào sâu một chút, vạch ra từng nhánh cây che phủ liền thấy được một hang động. Chiều cao ước tính khoảng 2m5, chiều rộng chừng 5m.
"Này là hang tự nhiên, bọn anh vô tình phát hiện liền tận dụng làm kho trữ xăng." Ngụy Nhâm giải thích, dẫn đầu đi vào trong. Do đồ vật là xăng nên tất nhiên họ sẽ không dùng lửa để thắp sáng, người nơi này sớm đã thích nghi với bóng tối không cần đèn cũng có thể dễ dàng nhìn thấy mọi vật xung quanh.
Nhưng Mạt Kỳ Miểu lại không, y vừa mới xuyên đến được hai ngày trước đó mắt cũng không sáng đến độ như vậy. Mạt Kỳ Miểu không nhìn thấy gì, bàn tay sờ soạng xung quanh liền nắm được tay áo của Kỷ Lâm Hạo, y rất biết điều đưa tay ôm lấy nói bản thân không nhìn thấy được.
Kỷ Lăm Hạo nhìn y một cái, rồi đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ trắng mềm dẫn người đi về phía trước. Cho dù u tối cỡ nào, chỉ cần có hắn, hắn sẽ nắm tay dẫn y bước qua.
"Tới rồi, trong này có khoảng ba trăm thùng xăng cùng ba bao gạo trắng, là bọn anh cực khổ tìm được vài tháng trước đợi khi cần thiết mới sử dụng." Ngụy Nhâm né qua một bên nói, nhường đường cho Mạt Kỳ Miểu
Mạt Kỳ Miểu gật đầu, đưa tay sờ vào chúng rất nhanh xăng cùng gạo đồng loạt biến mất, tất cả được xếp vào trong không gian.
Ngụy Nhâm thấy vậy thầm tiếc nuối, nếu Tiểu Miểu tới sớm một chút thì gạo sẽ có nhiều hơn chừng này, hơn nữa thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-lam-vo-dai-lao/3613820/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.