Sáng sớm, tiếng xoàn soạt phát ra không ngừng từ xung quanh. Mạt Kỳ Miểu nhíu nhíu mày nhưng không mở mắt, muốn lại ngủ nướng thêm một lát dù sao cũng còn sớm.
Chợt y nhớ ra, hình như mình đã xuyên đến thời mạt thế? Bây giờ ngủ như heo chết khẳng định khi nào bị xé xác cũng không biết!
Giật mình mở mắt ra, phát hiện bản thân không còn nằm trong lều như y nghĩ nữa mà chuyển sang trong khoang xe. Cả người y như con mèo nhỏ nằm dụi vào lòng nam nhân, được hắn đặt trên đùi, hai tay vòng lấy ôm eo y, thấy y tỉnh cũng không buông xuống ngược lại còn thuận tiện sờ sờ hai cái.
Y ngượng ngùng một lát, nhìn ra ngoài cửa xe thấy trời đã nắng chói chang mà bản thân chỉ vừa mới tỉnh ngủ không nhịn được có chút xấu hổ.
"Ngủ như chết." Kỷ Lâm Hạo nhàn nhạt phê một câu chế giễu, nhưng cái tay lại không ngừng xoa bóp trên mông y.
"Xin lỗi." Kìm nén muốn tát bay cái tay đó, y mím môi ảo não cúi đầu nhận lỗi.
"Lão đại, anh đừng bắt nạt anh dâu nhỏ! Cậu ấy hôm qua 'mệt mỏi' quá độ nên mới thức trễ là chuyện thường." Lục Kỳ Ân lái xe nhưng miệng vẫn chen vào một câu, đêm qua chắc chắn lão đại đã làm anh dâu nhỏ 'mệt mỏi' đến mức
Mạt Kỳ Miểu gật đầu phụ họa, đúng là y mệt mỏi thật hôm qua chạy trốn tang thi rất mệt, chân cũng bị chuột rút một chút.
Nhưng mà Mạt Kỳ Miểu không biết mệt mỏi của bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-lam-vo-dai-lao/3613815/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.