Kỷ Lâm Hạo trên đường ôm vợ nhỏ mềm mại vừa được hắn nhặt về, đi đến trước một cái ngã tư đứng. Không quá hai phút một chiếc Hummer đen được trang bị đầy đủ lao đến với tốc độ nhanh, nếu là lúc trước chắc chắn tài xế trên xe sẽ được mời uống trà, lập biên bản nhưng ở mạt thế thì tốc độ này là bình thường.
Chiếc xe chuẩn xác dừng trước mặt hai người, cửa sổ xe mở ra một thiếu niên cơ bắp tươi cười nhìn về phía hai người.
"Hey~ lão đại! Đây là bữa trưa của chúng ta sao?!." Lục Kỳ Ân hất cầm về phía Mạt Kỳ Miểu hỏi, ánh mắt lại đánh giá xem 'con mồi' được đại ca của hắn bắt về lần này.
Mạt thế đến, lương thực khan hiếm hơn cả vàng bạc. Trào lưu ăn thịt đồng loại cùng lúc đó phát triển nhanh đến chóng mặt, số người không có dị năng hoặc quá vô dụng liền đem ra làm 'lương thực dự trữ'. Lục Kỳ Ân từ lúc đi theo Kỷ Lâm Hạo cũng chưa từng ăn thịt người, họ cũng không đến mức ăn thứ đấy, lời này nói ra chín phần là đùa. Nhưng mạt thế mấy năm nay con người vốn cao lớn to khỏe hơn trước rất nhiều, làn da càng không trắng mịn như vậy lão đại nhà hắn tìm đâu ra 'tiểu thịt tươi" ngon mơn mởn thế này?
Bốp
Lục Kỳ Ân bị một bàn tay khác từ ghế phó lái chộp tới đánh thẳng vào đầu.
"Ngụy Nhâm! Cậu dám đánh lão tử?!." Lục Kỳ Ân thét vào mặt người ngồi kế bên, đưa tay muốn nhào vào đánh nhau với hắn.
"Câm miệng, lão đại mau vào trong đừng để ý đến hắn.* Ngụy Nhâm nhướn mi không để Lục Kỳ Ân vào mắt, nếu không phải ngại lão đại ở đây quả thật Lục Kỳ Ân muốn đánh nát cái gương mặt điển trai của Ngụy Nhâm.
Trong số ba người thì lão đại đẹp trai lạnh lùng bá đạo, Ngụy Nhâm là tên điển trai, yêu nghiệt nhưng cả hai bọn họ bên trong đều một bụng ý xấu! Hắn không gọi là soái ca đẹp trai nhưng ít nhất cũng có gương mặt phúc hậu a! Suốt ngày cứ bị hai người bắt nạt như vậy làm Lục Kỳ Ân không thể không kiếm chuyện trả thù.
Kỷ Lâm Hạo im lặng ngồi vào trong xe, thiếu niên được hắn ôm vào lòng như con chim nhỏ không dám hó hé nửa lời. Cả người đều dựa vào hắn, cảm giác này cũng không tồi.
"Lão đại, anh giải thích chút được không?." Ngụy Nhâm đá tên kế bên bảo lái xe, liền mở miệng nói ánh mắt như có như không đánh giá người trong lòng lão đại.
"Vợ." Rất bá đạo nói một câu khiến người choáng váng.
Hả? Lục Kỳ Ân cùng Ngụy Nhâm im lặng nhìn nhau, mới ban sáng còn là lão già ế thế mà bây giờ thành người có gia đình rồi? Không khoa học chút nào?!
"A, hóa ra lão đại thích ngậm cỏ non....còn lại 'tươi" như vậy." Lục Kỳ Ân nhỏ giọng nói, không ngờ lão đại nhà mình lại 'cầm thú' như vậy nhìn người ta bất quá vừa trưởng thành đi? Lão đại nhà bọn hắn cũng gần ba mươi rồi!
Ngụy Nhâm cho hắn một cái liếc mắt, lại nhìn thiếu niên như sợ hãi người lạ không dám nơi gì được lão đại nhà mình ôm vào lòng.
"Chào cậu, tôi là Ngụy Nhâm, tên này là Lục Kỳ 'Ngu', cậu gọi tôi Nhâm ca là được." Ngụy Nhâm nở một nụ cười tiêu chuẩn, ánh mắt bắt đầu đánh giá anh dâu nhỏ này.
Lục Kỳ Ân nổi đóa, cái gì mà ngu?!
"Ngụy Nhâm, ông đây liều mạng với cậu!." Một tay lái xe tay còn lại cùng Ngụy Nhâm đánh đấm trên xe không dừng, miệng còn không quên hướng Mạt Kỳ Miểu giới thiệu lại.
"Tôi là Lục Kỳ Ân! Gọi tôi Ân ca đi!." Hắn cười tươi để lộ hàm răng trắng với y.
"Xin chào, tôi, tôi là Mạt Kỳ Miểu. Gọi tôi Kỳ Miểu là được." Cái đầu nhỏ rục rịch chui ra, Mạt Kỳ Miểu dè dặt giới thiệu với hai người.
Lục Kỳ Ân cùng Ngụy Nhâm ngừng đánh nhau, quay qua nhìn Mạt Kỳ Miểu, Ngụy Nhâm mím môi sau đó nở nụ cười hài lòng nhìn Kỷ Lâm Hạo nói.
"Lão đại, chọn rất chuẩn." Thiếu niên xinh đẹp như vậy từ nãy giờ vẫn luôn núp trong ngực lão đại, bọn hắn còn chưa nhìn được mặt người ta đâu.
"A, anh thật biết chọn người. Có thể cho em bí quyết không?!." Lục Kỳ Ân hâm mộ nói, hắn cũng hai mươi bảy rồi còn chưa nếm được hoa tươi bên gối đâu.
Ngụy Nhâm lại cho hắn một đạp.
"Sau này cậu ta là vợ tôi, các cậu để ý chút." Kỷ Lâm Hạo sớm đã quen cảnh hai người như chó với mèo, ngày nào hai người này im lặng đó mới là có chuyện.
"A? Tất nhiên là để ý rồi!" Lục Kỳ Ân mỉm cười, anh dâu nhỏ dễ thương như vậy chết thì cũng quá tiếc, lão đại sẽ thành 'góa phu' mất.
"Cậu ta có dị năng, sau này đồ liền đưa cậu ta giữ." Kỳ Lâm Hạo chống tay nói.
A? Còn có dị năng.
Kỷ Lâm Hạo nói câu này cũng đã tiết lộ dị năng của Mạt Kỳ Miểu cho hai người biết, ngoài dị năng không gian ra còn có thể là gì?!
Lục Kỳ Ân cùng Ngụy Nhâm sáng mắt, ánh mắt sùng bái nhìn về phía lão đại.
Lão đại, ánh mắt rất chuẩn!
Sau đó lại đưa ánh mắt nóng bỏng sang nhìn Mạt Kỳ Miểu. Anh dâu, sau này chiếu cố!
Mạt Kỳ Miểu thì ngơ ngác nhìn Kỷ Lâm Hạo, y có dị năng không gian?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]