Chương trước
Chương sau
Nhìn giấc mơ của người ta xem, không phải gặp quỷ thì bị đuổi giết, toàn kiểu mơ đòi mạng, giấc mơ của mình hình như không đáng sợ gì hết?
Lâm Đàm Đàm bắt đầu rối rắm, cuối cùng vẫn quyết định, không nói.
“Chỉ là ác mộng thôi, cũng không có khúc mắc, không phải ma chướng gì đó, em biết rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ không khống chế được mình mơ thấy cảnh tượng kia.” Cô ngẫm nghĩ: “Chắc là không thể tìm được cách giải quyết từ chỗ em, chỉ có thể chờ qua một thời gian dài xem nó có dần biến mất không.”
Thấy cô thật sự không muốn nói nên Diệp Tiêu cũng không ép, chỉ nói: “Được, sau này mỗi tối anh sẽ cố gắng ở cùng em.”
Mặt Lâm Đàm Đàm hơi nóng lên, may mà trong phòng học mờ tối không ai thấy rõ sắc mặt cô được. Những người khác cũng đang bàn việc này nên không ai nghe thấy những lời họ nói.
Lâm Đàm Đàm hỏi: “Anh thấy sao? Cần liếc mắt sẽ dính năng lực mơ thấy ác mộng của nó, đó là dị năng hả? Hay chỉ do chúng ta bị nó dọa thôi?”
“Chắc là dị năng, nếu không sao em và năm người kia đều mơ thấy ác mộng? Trùng hợp vậy sao? Hơn nữa, cách cự ly xa đến thế mà vẫn có thể đối mặt nhau, chỉ có thể dùng dị năng để giải thích điều này.”
Lâm Đàm Đàm thầm chê cái dị năng này quá cùi bắp, đầu lĩnh của một đàn zombie khổng lồ mà nó không có được một cái dị năng khí phách một chút ư?
Nhưng dị năng này thật sự khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nhìn thấy nó từ xa xa, có thể còn chưa nhìn rõ đã không hiểu sao đối mặt với nó, rồi mơ thấy ác mộng, những cơn mơ chết người này quá giày vò.
Muốn ngủ cũng không dám ngủ, vừa ngủ sẽ bị làm cho tỉnh, đáng sợ nhất không tỉnh lại được. Cả năm người kia mới nằm mơ lần đầu đã suy sụp, số lần mơ thấy càng nhiều không phải sẽ bị ép điên? Hay thậm chí là tự sát?
Đây cũng là một cách khiến kẻ thù của mình tự hủy mà không cần tốn sức.
Dù không bị ác mộng ép điên, không được ngủ đủ giấc trong thời gian dài cũng sẽ gây ảnh hưởng đến tâm trạng. Nếu bản thân Lâm Đàm Đàm là một dị năng giả mộc hệ, bẩm sinh có sức sống ngoan cường thì nhiều ngày vừa ngủ đã phải dậy như thế cũng chịu không nổi.
Thế nên ngẫm lại, dị năng này cũng rất dữ dội, đáng sợ và độc ác.
Đừng nhìn cô nói ra nhẹ nhàng mà lầm, thật ra cô vẫn luôn sợ mình cứ liên tục nhìn thấy cơn ác mộng đó.
Cô nói: “Anh đoán xem, con zombie đó có phải đã nghĩ cách làm sao cho tất cả mọi người trúng chiêu không? Nếu ai cũng giống như năm người đó thì nguy hiểm quá, tiếp tục không tìm ra cách giải quyết thì chỉ qua mười ngày nửa tháng chắc chắn không còn ai là đối thủ của nó, cũng không còn ai có thể đối phó thi triều.”
Diệp Tiêu nghĩ: “Nó chỉ có một, sao có thể chạy ra trước mắt mọi người để ai cũng nhìn vào nó? Cùng lắm không phòng bị được thì nhắc nhở mọi người cố gắng không nhìn vào mắt nó rồi vây giết nó trong thời gian ngắn.”
Diệp Tiêu vừa nói vừa ghi lại tin tức, viết lại thông tin năng lực đặc thù đáng nghi của con zombie thủ lĩnh sau đó gửi đi. Gửi cho Bạch Trừng một bản và Lữ Kiếm Bình một bản để bọn họ nhanh chóng báo cho mọi người, nhất là những người đang quần chiến ở bên ngoài với đám zombie.
Anh lại nhìn sang phía năm người đang cố mở to mắt để không chìm vào giấc ngủ, trạng thái không tốt lắm. Đương nhiên họ không thể tiếp tục ở đây quay vần với zombie nữa, khi đối chiến với một con zombie chỉ cần chút bất cẩn sẽ vạn kiếp bất phục, phải cảnh giác hơn bình thường, trạng thái của họ rất dễ làm họ hại chết chính mình.
Anh lại gửi thêm một tin hỏi đám bạch Trừng có người nào chạm trán con zombie đó không? Có phản ứng mơ thấy ác mộng hay không? Nếu có lập tức cho họ về căn cứ, nếu tình hình nghiêm trọng thì trông giữ tập trung, cũng tìm cho họ bác sĩ hoặc chuyên gia tâm lý để giúp họ, tránh họ làm ra những chuyện đáng tiếc.
Dù sao từ phản ứng kịch liệt của năm người này, thật sự có thể sẽ dẫn đến hại người hại mình.
Hai người Bạch - Lã thu được tin tức lập tức cẩn thận hơn, nhanh chóng cảnh báo những người đang ở ngoài căn cứ. Chỉ mấy phút đồng hồ sau, đồng hồ thông tin trên tay tất cả mọi người trong phòng học đã nhận được thông tin về con zombie quỷ dị có năng lực khống chế, yêu cầu những người trúng chiêu nhanh chóng hồi âm, trong căn cứ sẽ thu thập tin tức, sáng sớm ngày mai sẽ sắp xếp cho họ rút về.
Cùng lúc đó, có rất nhiều người cũng được thông báo về tin tức này.
Trong thành phố bị bỏ hoang, cùng khu vực với bầy zombie, ở xó xỉnh nào đó có người cũng đang hãm sâu trong ác mộng, tỉnh lại nhờ ý chí kiên cường của mình, lòng tràn đầy hồi hộp, nhìn thấy thông báo trên cũng chợt hiểu ra, vẻ mặt nghiêm lại.
Có người thấy bạn của mình không hiểu sao lại mơ thấy ác mộng, vội vàng đánh thức, đang chưa hiểu ra sao thì nhận được cảnh báo, lập tức báo cáo lại.
Những người chưa từng gặp qua con zombie quỷ dị kia, cũng không biết có sự việc mơ thấy ác mộng này đều thận trọng hơn, thầm quyết định nếu gặp phải nó thì phải dời tầm mắt ngay lập tức, dù cách xa bao nhiêu. Trong cảnh báo cũng có nhắc, dù cách xa cả ngàn mét, thêm một cái ống nhòm cũng có thể trúng chiêu.
Thậm chí có người bị kẹt trong cơn mơ, không thể nào tự mình thoát khỏi đó, không có người bên cạnh hỗ trợ, sau một hồi giãy dụa – bị ác mộng của mình hù chết, trên mặt vẫn giữ vẻ hoảng sợ vô cùng.
Trong căn cứ, Bạch Trừng nhìn các loại thông tin đang không ngừng lao lên trong máy tính. Trước mặt anh có hàng trăm cái máy tính, mỗi máy do một người phụ trách, họ có trách nhiệm chú ý tình huống khu vực mình phụ trách trong thành phố, hơn nữa tiếp nhận những thông tin được gửi về.
Ở tiền tuyến, mọi người đang chiến đầu với thi triều, dù là do căn cứ tổ chức hay cá nhân tự nguyện, ai cũng nỗ lực vì căn cứ, ai cũng muốn sinh tồn nên hậu phương phải cung cấp cho họ sự phục vụ tốt nhất.
Thông tin của những người trúng chiêu đang được thu thập, tập hợp lên những màn hình phía trước. Bạch Trừng lạnh lùng nhìn những dòng tin tức qua chiếc màn hình mà lạnh người. Chỉ chút năng lực như thế mà số người báo cáo đã bị trúng chiêu đã hơn 100.
Đây chỉ mới là ngày đầu tiên, hơn nữa còn là sau bốn giờ chiều mới tiến vào thành phố, đến giờ mới qua mấy tiếng, con zombie này đã “nhìn” nhiều người vậy sao? Thật liều mạng quá.
Chẳng lẽ nó thật sự muốn dựa vào năng lực của bản thân để hại hết tất cả mọi người?
Bỗng có người nói: “Đội trưởng Bạch, có người báo vừa nhìn thấy con zombie đó!”
Bạch Trừng lập tức bước sang: “Ở đâu?”
Người nọ nói ra vị trí, bản đồ Ninh Thị lập tức bày ra trong đầu Bạch Trừng. Anh đã xem rất kỹ bản đồ Ninh thị, trí nhớ siêu cường giúp anh ghi tạc bản đồ vào trong đầu, vừa nghe đã nhận ra ngay nơi đó và bố trí xung quanh như thế nào.
Anh nhướn mày: “Tôi nhớ gần khu này có một đám người qua đêm?” Đêm đến anh đã xem bản đồ một lần, tín hiệu màu vàng biểu thị người của bọn họ nhìn phát hiểu ngay, chỗ nào có nhiều điểm vàng tức nhiều người tụ tập anh cũng có chú ý.
Người nọ đáp ngay: “Đúng, người nói thấy được con zombie đó đang ở cùng những người này.” Còn chưa dứt lời, trên tai nghe của người nọ liên tục lấp lóe màu đỏ, trong tai nghe truyền đến tiếng cảnh báo, đây là âm thanh xin chi viện.
Anh ta lập tức nhận thông tin, nghe vài câu Bạch Trừng nói, mà lúc này, trên màn hình trước mặt anh ta, trong những chấm vàng dày đặc có một cái đánh dấu số X77459 đang gọi điện thoại.
Thông tin cầu viện cũng do số này gửi tới, nói cách khác chính người này đã thấy được con zombie kỳ dị kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.