Bờ bên kia, Diệp Tiêu đang nói chuyện với Lâm Đàm Đàm: “Nếu bây giờ có dị năng bay thì hay rồi.”
Lâm Đàm Đàm an ủi anh: “Đừng vội, sau này sẽ có cơ hội mà. Anh có thể phát ra dị năng từ khắp mọi nơi trên cơ thể chưa?” Cô nhớ lúc ở dưới nước, quanh người anh có một chiếc phao mỏng.
Diệp Tiêu nói có, Lâm Đàm Đàm nói anh đã rất giỏi rồi.
Hai người tiếp tục hấp thu tinh hạch, thời gian dần trôi, sắp năm giờ rồi.
Lâm Đàm Đàm lúc này đã hồi xong dị năng, ngoại thương từ lúc rơi khỏi máy bay đã lành kha khá, về phần chấn thương trong cơ thể vẫn cần thời gian khôi phục, tóm lại cô đã điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất, là loại có thể mặt không đổi sắc đánh một trận với thi đàn vẫn có thể cam đoan bản thân an toàn rời khỏi.
Trạng thái của Diệp Tiêu cũng rất tốt, ít nhất cũng không bị mềm nhũn như trước.
Lâm Đàm Đàm nói: “Sắp năm giờ rồi, có phải chúng ta nên tìm chỗ qua đêm rồi không?”
Diệp Tiêu thở dài, đang định liên hệ cho Bạch Trừng thì Bạch Trừng đã gọi anh, nói đã lấy được đồ rồi.
Chừng mười mấy phút sau, Bạch Trừng trở lại bờ sông, lấy khinh khí cầu từ trên xe xuống.
Lúc này đã sắp chạng vạng, những con zombie trong thành phố phía sau rừng phòng hộ đã sinh động hẳn lên, có mấy con từ trong những tòa nhà chui ra, đến cá biến dị cũng trở nên hung tàn hơn. Phía chân trời xa xôi, có mấy con chim lớn bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-bao-ve-anh/528775/chuong-92-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.