Chương trước
Chương sau
Cô đang nghĩ nên tìm thiết bị từ nơi nào thì từ ngoài đại viện có tiếng động lớn truyền đến, một hàng xe chạy vào từ phía cổng lớn của căn cứ, đi qua bãi đậu xe đến đây.
Đây là tổ chiến đấu ra khỏi căn cứ hôm nay.
Lâm Đàm Đàm lập tức vui vẻ ra đón.
Xe chạy vào cửa lớn của đại viện, dừng lại ngay trước bãi đỗ xe rộng lớn của tòa nhà trung tâm, hai chiếc trong đó chạy thẳng đến gần chuồng dê.
Đúng vậy, chính là cái chuồng dê trước kia Lâm Đàm Đàm đã xây, nó cũng nằm trong phạm vi của đại viện, nhưng mà nó cũng khá to, sau này đợi một số phòng ở ngoài đại viện xây xong chắc là phải chuyển nó ra ngoài.
Lâm Đàm Đàm vừa chạy tới đã thấy một con thên nga trắng và một con ngỗng đen đang được chuyển xuống từ xe tải lớn. Hình thể của lũ ngỗng phần lớn trông bình thường, chỉ có hai con cực lớn, vừa nhìn đã biết là giống biến dị, một trắng một đen, đều bị trói lại. Con màu đen kia xem ra rất dữ, nó không ngừng giãy dụa, con màu trắng kia vẫn không nhúc nhích, như đang trầm tư.
Lâm Đàm Đàm ngắm nghía nửa ngày, thấy hai con này thật thú vị.
Ngoài ngỗng ram, còn mấy con chim hồng hồng, mấy con hồ ly nhỏ nhỏ như chó con, còn có mấy con sói trắng, khỉ bị trói thành bánh tét, một con voi nhỏ, một con nai con, thậm chí còn có cả một con trăn lớn nhưng nó chết rồi, còn…
Cô nhìn đến ngây người, họ bắt từ sở thú ra à?
“Đàm Đàm.” Diệp Tiêu bước xuống từ trên xe. Đúng vậy, hôm nay anh ra ngoài, Lâm Đàm Đàm nhìn anh, quần áo tác chiến vẫn còn sạch sẽ, đừng nói là vết máu, quả thật chả khác gì ra ngoài hóng gió cả.
Lâm Đàm Đàm hỏi: “Không phải mọi người nói đi săn hổ à? Đây là?”
Diệp Tiêu ra ngoài là vì hôm qua tổ chiến đấu trở về có người bị thương, còn là bị thương nặng. Bọn họ nói hôm qua gặp phải hai con hổ biến dị, vô cùng hung tàn, một con trong đó có dị năng hệ băng, nếu không phải cả tổ đồng tâm hiệp lực, ném chút con mồi ít ỏi hôm qua săn được cho chúng để làm chúng phân tâm rồi nhanh chóng bỏ chạy mất dạng thì chỉ sợ hơn nửa số người đã phải táng thân nơi miệng hổ rồi.
Sau khi Diệp Tiêu nghe vậy đã quyết định hôm nay tự đi một chuyến.
Kết quả, hổ không săn được lại bắt về một đám động vật đủ loại.
Diệp Tiêu nói: “Mấy con này chắc đều từ vườn bách thú ra, lúc bọn anh tới đó không thấy có hổ, chỉ tìm được bọn nó, bắt hết về rồi.”
Quả nhiên là từ sở thú, Lâm Đàm Đàm hỏi: “Tất cả đều ăn được à?” Hồ ly, sói, khỉ, voi… Mấy con này thật sự có thể ăn à?
Diệp Tiêu nói: “Ăn ngon thì mình ăn, không ăn được thì bán, nuôi được thì nuôi. Đám ngỗng kia nếu có thể đẻ trứng thì nuôi, trứng của nó ăn cũng không tệ.” Đầu năm nay muốn ăn trứng cũng không dễ dàng, Diệp Tiêu muốn cho Lâm Đàm Đàm ăn chút thức ăn tươi mới.
Lâm Đàm Đàm gật đầu, sau đó lại đến gần nhìn mấy con vậy, nhìn tới nhìn lui, ánh mắt vẫn bị hai con ngỗng biến dị thu hút, thật sự rất to nha, chúng cao chừng nửa người, thân thể tròn vo, cổ rất dài, cô càng nhìn càng thích. Dường như chúng cảm nhận được ánh mắt của cô, con màu trắng nhìn cô một cái, lười biếng khép hờ mắt, bộ dáng rất hững hờ… Ừm… hình như cũng không gọi là hững hờ, cũng không thể nói là bộ dáng… dù cho bị bắt nó cũng lười động đậy.
Lâm Đàm Đàm được nó nhìn mà thấy vui.
Đột nhiên con màu đen kia bỗng thoát được dây trên người, nổi giận đùng đùng dùng chiếc cánh cực do quạt quạt, kêu lên, muốn chạy trốn. Kết quả, do nó quá nặng nên bay không nổi, một lát sau lại bị người ta đè lại.
“Hay là giết nó đi, con này khó thuần chủng lắm.” Người đè nó nói, Lâm Đàm Đàm vội nói cô muốn hai con ngỗng biến dị này.
Cô mở lời, đương nhiên hai con ngỗng sẽ là của cô, cô cũng không thấy không mà bỏ tiền ra mua. Những con mồi này đều tính điểm cống hiến theo cân nặng, họ sẽ căn cứ theo phẩm chất và vẻ ngoài để định giá cao hay thấp, hai con này mỗi con nặng hơn 300 cân, hơn nữa còn khỏe mạnh như vậy, là giống biến dị, tính toán xong Lâm Đàm Đàm tiêu hết bốn nghìn điểm cống hiến. Nhưng mà cũng không sao, đó cũng là lượng nước mỗi ngày cô phóng ra. Diệp Tiêu định trả tiền cho cô nhưng cô không chịu, tự quẹt thẻ của mình ngay tại đó.
Diệp Tiêu hỏi: “Em định ăn chúng thế nào?”
“Ăn? Không ăn? Em muốn huấn luyện bọn nó thành ngỗng giữ nhà.”
Diệp Tiêu: “…?”
“Anh xem, chúng nó đáng yêu lắm nha, con màu trắng cao ngạo lạnh lùng, rất ngầu! Con màu đen này thì hung hăng, siêu hoạt bát. Em nghe nói ngỗng còn có thể giữ nhà, nếu bọn nó có thể giữ nhà cho mình thì oách lắm luôn.”
… Cái đó hình như là ngỗng nhà?
Diệp Tiêu nhìn tới nhìn lui hai con ngỗng ngốc ngốc mập mập, không thấy đáng yêu ở chỗ nào. Nhưng thấy con chuột nhỏ trên vai bạn gái, ngẫm lại cảnh cô thường bị một đám chuột biến dị vây quanh, anh bình tĩnh lại: “Em vui là được, anh giúp em huấn luyện chúng.”
Thế là hai con ngỗng lớn được đưa về biệt thự, ngỗng đen vừa thấy sân sau có một đám hố liền lập tức phi thân vào.
Hố nước được đào đủ lớn, ngỗng to như vậy cũng vừa cho được, còn có chỗ cho nó lượn bên trong hai lần, khoan khoái xoay vòng.
Nhưng cú nhảy của nó làm bắn đầy nước ra đất, cái vũng nước nó chọn vừa hay có hai con chuột biến dị đang nổi trên mặt nước ngủ gà ngủ gật, bị hất văng đi theo nước, “bẹp” một cái ngã sấp mặt xuống đấy. Một con còn đang mơ hồ chưa kịp phản ứng, một con lại bị ngỗng đen đặt mông ngồi xuống hố nước làm chìm xuống dưới, ọc ọc cả buổi mới bò lên được, nó leo lên người con ngỗng chi chi kêu loạn, vừa cắn vừa cào, ngỗng đen không làm gì được nên căn bản không thèm để ý đến nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.