Chương trước
Chương sau
Lâm Đàm Đàm nhìn anh đi khuất tầm mắt, thở dài, tâm trạng cũng chẳng còn vui vẻ gì, Bạch Trừng ra ngoài xem tình hình thấy vậy bèn vỗ vai cô: “Không phải lỗi của em, đừng bứt rứt làm gì. Nếu một nhóm người không có chút gì khiến người khác phải thèm khát thì họ chỉ là một đám tầm thường. Cảm ơn em đã giúp bọn anh không trở thành những kẻ tầm thường.”
Lâm Đàm Đàm bị anh ta chọc cười, cách an ủi người của Bạch Trừng cũng thật kỳ lạ, nhưng dùng rất hiệu quả, đột nhiên cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô hỏi: “Nhưng sao lại bắt đầu nhanh như vậy? Hôm qua chúng ta mới nhận được tin tức có lính đánh thuê, hôm nay đã có người trà trộn vào rồi ư?”
“Khó nói lắm, tin tức chúng ta nhận được không phải tin trực tiếp nên không biết đã trễ nãi bao lâu. Hơn nữa, lính đánh thuê không phải từ thủ đô phái đi. Từ khi mạt thế bắt đầu đã có vô số người tạo ra các loại nhiệm vụ như tìm người thân hoặc tìm vật tư đặc thù các loại. Những người được gọi là ‘lính đánh thuê’ có mặt khắp cả nước, nếu có một đám lính đánh thuê vừa lúc ở gần Ninh thị, lại vừa lúc biết được tin này, bọn họ có thể chạy đến đây rất nhanh.”
Lâm Đàm Đàm nói: “Sớm biết vậy em không công bố rồi.”
“Chủ yếu là vì chúng ta không ngờ thật sự có nhiều người không biết xấu hổ đến vậy thôi.” Bạch Trừng cũng thở dài.
Lâm Đàm Đàm đột nhiên nghĩ đến một sự việc, cô bỗng nhìn về phía Bạch Trừng, đập tay lên vai anh ta: “Bạch ca, không gian của anh rất lớn nhỉ?”
“?” Bạch Trừng nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Em muốn trốn vào đó?”
“Ý em là bây giờ người bị mơ ước là em, về sau không chừng chính là anh. Nói cho cùng phải có thực lực mạnh mẽ nha. Bạch ca, dị năng của anh không có tính công kích thì thật đáng tiếc, hay là anh thử luyện ra những cách tấn công kiểu như Lưỡi Dao Không Gian gì đó đi.”
Bạch Trừng ngớ người: “Cái gì... lưỡi dao không gian?”
Lâm Đàm Đàm liền nói về Lưỡi Dao Không Gian cho anh ta, đương nhiên cái này là do cô đọc trong tài liệu lịch sử. Trong mạt thế, dị năng giả không gian ít đến đáng thương, dị năng không gian cũng chỉ được cho là có thể cất đồ vật. Nhưng cũng có cực ít người đã phát triển nó thành kỹ năng khác, ví dị như Lưỡi Dao Không Gian.
Không giống như Phong Nhận hay Kim Nhận, nguyên lý của Lưỡi Dao Không Gian là tách một phần không gian ra rồi đặt nó vào một chỗ nào đó trong nhát mắt. Khi không gian nhỏ tại một chỗ biến mất thì những gì vốn có tại chỗ đó cũng sẽ biến mất theo, từ đó sinh ra hiệu quả công kích.
Thử nghĩ xem, một người muốn giết bạn, bạn phất tay một cái dùng lưỡi dao không gian cắt qua cánh tay gã, một đoạn tay của gã theo đó biến mất, phần tay còn lại rớt xuống, có phải cực kỳ khủng bố hay không?
Ngoại trừ Lưỡi Dao Không Gian, còn có Nếp Gấp Thời Không, là một cách dịch chuyển, nhưng là một sự tồn tại cao cấp hơn Lưỡi Dao Không Gian, cần phải hiểu rất rõ về không gian, so sánh tương đối thì Lưỡi Dao Không Gian dễ thực hiện hơn.
Bạch Trừng nghe xong thì rơi vào trầm tư, nếu thực sự có thể thực hiện thì đó thật sự là sát chiêu mạnh.
Vốn dĩ sức chiến đấu của anh ta không mạnh, sau khi bị trọng thương thì về cơ bản không tham dự chiến đấu, mặc dù có một cái không gian, có thể cất giữ vô số vũ khí, lúc nào cũng có thể lấy ra dùng nhưng có thể có được một cách tự bảo vệ mình mà không dựa vào thứ gì khác cũng rất cần thiết.
Anh ta bắt đầu thử nghiệm.
Diệp Tiêu vừa về liền phát hiện Bạch Trừng cũng đã rơi vào thế giới của mình như Từ Thấm, Lâm Đàm Đàm đang chống má nhìn anh.
Lâm Đàm Đàm hỏi anh thế nào rồi, anh lắc đầu: “Không phát hiện có gì khác thường.” Anh chỉ về phía Bạch Trừng: “Sao thế?”
Lâm Đàm Đàm cười nói: “Anh ấy đang đang tiến hóa, đừng quấy rầy anh ấy.”
“Tiến hóa?”
Lâm Đàm Đàm nói: “Diệp Tiêu, anh hấp thu tinh hạch thế nào? Hấp thu cho em xem đi? Còn nữa, năng lượng trong cơ thể anh vận hành ra sao? Dị năng của em nhiều hơn anh, trên phương diện này cũng có chút tâm đắc, chúng ta cùng nhau thảo luận đi. Dù sao bây giờ phần lớn thời gian chỉ dành để lãng phí.”
Lâm Đàm Đàm tức giận, bùng nổ, muốn biến cô và mọi người thần hồn nát thần tính, bó tay bó chân à? Cô không trị được cho bệnh nhân, Diệp Tiêu không rời khỏi căn cứ, cô còn cố kỵ gì nữa chứ! Còn từ từ con khỉ! Cái gì có thể phá thì phá luôn đi! Cô sẽ tỏa sáng trên một phương diện khác!
Tổ bốn người vừa kịp chạy trốn trước khi bị Diệp Tiêu phát hiện đang lòng còn sợ hãi. Sự nhạy bén kinh khủng đến mức nào đây? Cách xa vậy mà còn xém chút nữa phát hiện được họ.
Nhưng bây giờ bọn họ không có thời gian để nghĩ về sự sợ hãi, họ nhìn chằm chằm A Phạm, gã có râu hỏi: “Vừa rồi cậu nói cái gì? Ngũ hệ? Có ý gì?”
A Phạm vỗ đầu, vừa rồi khoảng cách quá xa, vì phát hiện cô là ngũ hệ nên anh ta phải cận thận nhìn thật lâu, đến nỗi dùng dị năng quá độ dẫn đến đau đầu.
Anh ta nói: “Không sai, cô gái đó có năm quỹ tích vận hành năng lượng trong cơ thể.”
Gã có râu gấp gáp hỏi: “Là dị năng gì?”
“Là dị năng gì sao tôi biết được? Trong đó có hai luồng cực kỳ sáng, ba luồng kia tuy rằng kém hơn một chút nhưng cũng rất sáng.” Sắc mặt A Phạm cực kỳ nghiêm túc: “Còn sáng hơn các người nhiều.”
Gã có râu thở dốc vì kinh ngạc: “Con mẹ nó, con nhỏ đó là quái vật à?”
Gương mặt gã đỏ lên, lời như đang hỏi ba tên đồng bọn mà lại như đang tự hỏi mình: “Một dị năng giả có một không ai có thể cực mạnh và một tên dị năng giả tam hệ điên điên khùng khùng không nằm trong nhiệm vụ mục tiêu. Các người nói xem ai có giá hơn?”
Cái này còn cần hỏi à?
Gã có râu trăn trở vài lần, cuối cùng quyết tâm: “Tìm một nơi an toàn, tôi muốn giao dịch với bên kia, xem họ có thể đưa ra cái giá cao hơn hay không.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.