Chu Nham vẻ thẫn thờ của anh ta, cắn chặt răng: Thứ vô dụng, bình thường thấy mạnh lắm mà tới lúc quan trọng toàn gây cản trở, nếu mình có dị năng như anh thì hay biết mấy, mình nhất định có thể làm rất tốt!
Chu lễ gọi đến mặt, Chu Nham đổi sắc mặt trong nháy mắt, đổi thành vẻ sốt ruột, lo lắng. Chu lễ nói: “Chú trông kỹ người kia, đừng để anh ta nói lung tung, việc này anh sẽ nghĩ lại.”
“Dạ, anh hai.” Chu Nham ngoan ngoãn trả lời, sau khi rời khỏi liền im lặng, gã trở về phòng mình, là em trai của Chu Lễ, lúc này gã cũng có thể có được phòng riêng. Lúc này, trong phòng gã còn một người nữa, vừa thấy Chu Nham về, thanh niên đang cắn một túi cánh à kho vội đứng dậy: “Anh Nham.”
Chu Nham nhìn sâu vào người nọ, sau đó nở nụ cười: “Tiểu Vu, cậu kể lại tình huống ngày đó tôi nghe xem.”
Tiểu Vu kia nói: “Tất cả những điều em nói đều là thật, ngày đó mưa rất lớn, em chỉ muốn nhanh chân chạy vào căn cứ nhưng ba em lái xe chở pháo, ông ấy cứ muốn nghe theo tên Bạch Trừng kia, thoát khỏi đội để đi trợ giúp. Em tức lắm, cứ nhìn đoàn xe mãi, hi vọng đoàn xe sẽ nhanh chóng vào hết nhưng lúc đến chiếc xe cuối cùng, à, chiếc đó vốn không có trong đoàn xe của bọn em, là xe tự chạy theo phía sau. Xe đó cứ chậm rì rì, còn đột nhiên bị đông lại, em tức gần chết. Sau đó đột nhiên em nghe đội trưởng Diệp kêu hỏa hệ, hỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-bao-ve-anh/528683/chuong-64-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.