Trong khu vực màu đen này, tốc độ hạt mưa rơi xuống bỗng dưng chậm lại, tốc độ đi tới của đám zombie cũng trở nên chậm đi, động tác của những con zombie ở gần đó cũng trì trệ theo.
Cùng lúc đó, vật chất màu đen dường như có tính ăn mòn, dần dần ăn mòn làn da của zombie.
“Vèo vèo” vài tiếng, những đường sáng màu vàng cắt ngang vật chất đen đậm đặc, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã chém rơi đầu mấy chục con zombie xuống đất, áp lực của Mai Bách Sinh nhất thời vơi đi, thu lại dị năng, thở hồng hộc.
Bên tai anh ta có một giọng nữ rõ ràng truyền đến: “Phải nhằm vào vị trí quan trọng để ăn mòn, chúng nó là zombie, anh có ăn mòn một tầng da của bọn nó thì nó vẫn có thể nhảy nhót như thường.”
Mai Bách Sinh lau nước mưa trên mặt, gật đầu.
“Nhưng mà vào lúc mấu chốt có thể tranh thủ chút thời gian quý giá đã hay lắm rồi.” Lâm Đàm Đàm nói thêm.
Mai Bách Sinh cười đáp: “Nói cũng đúng.”
Sau đó anh ta lại vác súng máy lên đại sát tứ phương.
Bất tri bất giác đoàn xe còn ở bên ngoài càng lúc càng ngắn lại, đại đội cuối cùng đã bắt đầu tiến vào cửa lớn của căn cứ.
Phía sau đoàn xe có một đám zombie bám theo, số lượng rất lớn, thế tới ào ạt, thoạt nhìn như những cơn sóng bạc đầu khi thủy triều lên, cũng không biết sẽ đánh vào đâu.
“Grào!” Một con zombie bỗng rít lên một tiếng, nhảy lên mấy mét như một con quái vật lò xo, “bốp” một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-bao-ve-anh/528662/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.