Diệp Tiêu ra khỏi nhà, thở hắt ra, đè lại trái tim bất ổn của mình, cảnh tượng giọt nước chảy dọc theo tóc đen xuống chiếc cổ trắng nõn, qua một đoạn cổ trắng đến bờ vai mượt mà như lại lóe lên trước mắt.
Khụ khụ khụ, anh ngẩng đầu nhìn trời, lặng lẽ bắt đầu đếm sao, hồi lâu sau mới áp hết những suy nghĩ linh tinh xuống.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, cửa mở, Lâm Đàm Đàm xuất hiện: “Em xong rồi nè! Sao anh lại đột nhiên quay về vậy? Bên kia xong việc rồi à?”
“Xong rồi.” Diệp Tiêu nhìn cô, quả nhien cô đã mặc bộ áo ngủ trên giường ban nãy, trời đang nóng, tuy cô mặc quần dài, tay áo cũng dài nhưng vải dệt rất mỏng, rộng rãi thoải mái, trông rất nhẹ nhàng mát mẻ.
Anh lại dời tầm mắt, nói có người tố cáo cô, có chuyện đã xảy ra.
Lâm Đàm Đàm: “...”
Mình mới hù dọa mấy người thôi mà, có cần khoa trương vậy không?
Cô hỏi: “Em thấy bọn họ vây xem nên hù dọa chút thôi mà?... Thôi được rồi, quả thật em có chút buồn trong lòng.”
Diệp Tiêu xoa đầu cô, dường như anh rất thích động tác này, Lâm Đàm Đàm cũng rất thích, cô cùng anh ngồi trên ghế tựa dưới mái hiên.
Diệp Tiêu hỏi phía phòng khám có thu hoạch được gì mới không, Lâm Đàm Đàm lập tức nói ra những điều chuyên gia đã đề nghị, cô còn nói: “Nếu có thể tìm được người thôi miên tài giỏi nói không chừng có thể trị được, dị năng giả có thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-bao-ve-anh/2406657/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.