Mãi đến khi mặt trời đã lên cao, bóng in trên đất dần ngắn đi Lâm Đàm Đàm mởi tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, cúi đầu đã thấy mình ghé lên người Diệp Tiêu, là cái kiểu gần như nằm sấp trên người anh, dán sát vào nhau.
Những chuyện đã xảy ra hôm qua lướt qua trong đầu, cô ngồi dậy, Diệp Tiêu cũng mở mắt ra. Hai người nhìn nhau một lát, Lâm Đàm Đàm đã đỏ mặt trước: “Em... em ngủ đè lên anh à?”
Diệp Tiêu cười, từ từ ngồi dậy: “Em đỡ hơn chưa?”
“Dạ? À, đỡ nhiều rồi, em ngủ bao lâu rồi?”
Diệp Tiêu nhìn đồng hồ: “Từ lúc bốn giờ đến giờ, hơn bốn tiếng rồi.”
Lâm Đàm Đàm ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô được ngủ lâu như vậy sau một khoảng thời gian dài. Chớp mắt vài cái, đôi mắt hơi khô, đây là do khóc nhiều, cổ họng khản đau, cũng là do đã khóc và kêu to lúc đang nằm mơ. Da mặt cũng cảm thấy khô sáp, cũng do nước mắt khô đi làm căng da.
Cô vội vàng xoa mặt, nhìn Diệp Tiêu với vẻ mặt không vui: “Vậy... Hôm qua em mơ thấy ác mộng, chắc là rất đáng sợ nhỉ?”
Diệp Tiêu xoa đầu cô: “Làm anh lo lắm, bây giờ còn sợ không?”
Lâm Đàm Đàm ngẫm nghĩ, lắc đầu, bây giờ cô đã tỉnh táo, ngủ được một giấc tinh thần cũng tốt hơn, ảnh hưởng gây nhiễu loạn thần trí trong giấc mơ cũng yếu đi nhiều.
Giống như một người sợ quỷ, sợ trời tối nếu sống một mình ban đêm có khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-bao-ve-anh/2406655/chuong-101-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.