Thời tiết hơi se lạnh.
Tối hôm qua trời đổ mưa to, nước chảy thoáng xuống mặt đường vẫn chưa rút cạn, chốc chốc lại thấy các vũng nước đọng lại, đoàn người đi song song nhau, tiếng nói cười đều đều rõ ràng vang vọng, dưới hình ảnh ngược phản chiếu của mặt nước hình ảnh đoàn sinh viên hiện lên mờ ảo.
Mặt trời hừng đông đã ló dạng từ lâu, ánh nắng ấm áp soi sáng chiếu rọi, tia nắng màu vàng nhạt ôn hòa phủ xuống.
Trên tán cây xanh mượt, sương sớm lan tỏa hơi nước loáng bóng.
Không khí vừa mang chút ẩm ướt, vừa mang chút ấm áp.
Hai hiện tượng đối lập này làm cho cơ thể con người khó mà thích ứng, từng đợt mồ hôi khó chịu chảy dọc.
Tiếng bước chân đang vang vọng bỗng dừng lại.
Trước mắt là cánh cửa lớn được làm bằng sắt thép lâu đời, đã gỉ sét gần hết.
Kẽo kẹt…
Cánh cửa mở ra, bên trong không có một tia sáng như cánh cửa của địa ngục, bóng tối bao trùm lấy căn phòng, mùi vị ẩm mốc lâu đời chưa được dọn dẹp. Trong phòng bụi theo đó mà bay tới mịt mù, phong cảnh như bị phủ một tầng sương khói, làm những sinh viên đứng bên ngoài không khỏi nhảy mũi một trận, hít hít cái mũi đỏ ửng đầy cảm thán.
“… Gì đây?” Một học viên nữ không nhịn nỗi kêu lên.
Bên trong nhà kho, vật dụng chất chứa đầy khắp phòng, những dụng cụ “sạch sẽ” đến mức toàn thân đều chứ bụi, bám chất đen bẩn bẩn trông ghê rợn.
“Là vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-la-de-tim-chet/2110675/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.