Sau khi sử lý xong vấn đề về tên nhóc Ros, Tiểu Vy mới sực nhớ đến người nào đó ngồi yên xem từ đầu đến cuối mà không nói một tiếng nào.
Tiểu Vy cảm thấy kì lạ, tại sao cô lại không nhận ra khí tức của Dividly trong khoảng cách gần như vậy, giống như nó biến mất hoàn toàn trong chốc lát rồi lại xuất hiện.
Tiểu Vy quay lại nhìn chằm chằm vào Dividly, nhìn rõ có thể thấy được cô có màu tóc tím nhạt.
"Dividly cho mình xem mắt của cậu được không?"
Tiểu Vy tiến lại gần, định vén tóc của Dividly lên thì bị ngăn lại.
"Không được!"
Tiểu Vy: "Tại sao?"
Dividly: "Vì... mình ngại lắm."
Tiểu Vy: "..." thiếu nữ ngại ngùng của năm là đây.
"Thôi được, không xem nữa, dù sao cũng không nhất thiết lắm. Sau này sẽ còn nhiều cơ hội, mình cũng không cần vội." Tiểu Vy thỏa thuận nửa ngày nhưng vẫn không thuyết phục được đành bó tay.
Thấy cô nản chí, Dividly có chút không nỡ: "Hay mình cho cậu nhìn, những chỉ nhìn một lúc chút thôi nha."
Hai mắt Tiểu Vy sáng lên, chỉ chờ có thế cô quay ngay lại vén búi tóc lù xù của Dividly lên.
"Chói... chói quá!" Tóc bị vén lên bất ngờ khiến Dividly chưa thích ứng được với ánh sáng liền kêu lên một tiếng.
Dĩ nhiên không chỉ có Dividly, ngay cả Tiểu Vy cũng cảm thấy bản thân như bị chói mắt, dĩ nhiên không phải là do mặt trời, mà là... bộ mặt của Dividly.
Đây... đây là bộ mặt thật của Dividly sao, phải nói là... tuyệt phẩm mỹ nhân!
Vì nhiều năm che đi bộ mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-dai-luc-thu-nhan/119606/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.