Trên đường trở về, Cố Thừa mang theo Ân Tử Mạch cùng cưỡi một con ngựa, ôm eo Ân Tử Mạch, hơi hơi cúi đầu là có thể nhìn đến tóc đen mềm mại tóc của hắn, nghĩ lại một hồi kia Ân Tử Mạch đỏ mặt nói cũng thích hắn, tâm Cố Thừa giống như bị mật hoa thấm vào, từ trong tới ngoài đều cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc.
Đặc biệt là còn đặc biệt thấp thỏm cùng lo lắng, Cố Thừa liền càng thêm quý trọng người trong lòng, hắn tay hơi chặt, cúi đầu hôn hôn tóc Ân Tử Mạch, vẻ mặt ôn nhu.
Ân Tử Mạch dường như cảm ứng được tâm tình Cố Thừa lúc này, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Thừa, vừa lúc chạm phải mắt đen như mực của Cố Thừa, hắn chậm rãi cong khóe môi, lộ ra tươi cười như mùa xuân.
Cố Thừa nhịn không được cúi đầu hôn trán hắn, nói: “Mạch Nhi, ta hảo vui vẻ.”
Ân Tử Mạch có điểm thẹn thùng, đặc biệt là cảm giác được ca ca hắn lén lút hướng bên này nhìn, càng ngượng ngùng, đỏ mặt nói: “Ta cũng vậy.”
Cố Thừa cười đem hắn kéo vào trong lòng, giơ roi giục ngựa chạy nhanh mà đi.
Trở lại trong viện, Cố Thừa kéo tay Ân Tử Mạch trở lại phòng, ngồi xuống lại hỏi: “Cái kia Lam Liệt đến tột cùng sao lại thế này?”
Ân Tử Mạch nhìn hắn, nói: “Ngươi xem, ta có phải hay không mất trí nhớ.”
Cố Thừa: “…… Đúng.”
“Cho nên việc trước kia ta hoàn toàn không nhớ gì cả, cũng không muốn nhớ lại.” Ân Tử Mạch hít sâu một hơi, nói, “Lam Liệt nói hắn thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-cuoc-song-kho-buc-cua-giao-chu-ma-giao/1368878/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.