Ân Tử Mạch còn chưa nói, đã bị Cố Thừa ấn ở trên vách tường, Cố Thừa cúi đầu, sau đó chậm rãi giữ chặt cánh tay, đem hắn ôm vào trong lòng.
Ân Tử Mạch: "!!!" Vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra cái gì?! Vì cái gì sự tình phát triển lập tức vượt qua tưởng tượng của hắn?!
Hắn vẻ mặt mờ mịt mà nhìn về phía Cố Thừa, hỏi: "Câu vừa rồi là sao?"
Cố Thừa: "...... Đừng nói chuyện."
Ân Tử Mạch gắt gao ngậm miệng lại, hắn cho rằng Cố Thừa có chuyện quan trọng muốn nói cho hắn, nhưng chờ mãi chờ mãi, lại không thấy Cố Thừa mở miệng nói chuyện, ngược lại càng ôm càng chặt.
Ân Tử Mạch: "......" Ôm thời gian dài như vậy không bỏ, là ôm đến nghiện sao?
Cố Thừa ẩn ẩn cảm thấy không quá thích hợp.
Hắn tựa hồ thật sự ôm Ân Tử Mạch đến nghiện.
Người trong lòng thực mềm mại thực ấm áp, vẻ mặt mờ mịt nhưng ánh mắt nghi hoặc lại vẫn ngoan ngoãn mà đứng bất động để hắn ôm, Ân Tử Mạch như vậy làm tâm Cố Thừa trở nên vô cùng mềm mại.
"Giáo chủ, chúng ta quyết định buổi tối......" Phong Lai hứng thú ngẩng cao mà chạy vào, thấy rõ ràng tình hình trong phòng tình, tức khắc đem câu nói kế tiếp đều nuốt trở về.
Vì cái gì Cố Thừa sẽ ôm giáo chủ?!
Hơn nữa xem tư thế ôm đến còn ám muội như vậy!
Ngọa tào sẽ không phải vì trận gió kia của Kỳ Lãng thật sự có tác dụng đi!
Thấy Phong Lai vào, Ân Tử Mạch rốt cuộc giãy giụa từ trong lòng Cố Thừa ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-cuoc-song-kho-buc-cua-giao-chu-ma-giao/1368858/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.