Chương trước
Chương sau
"Thầm Di nương, lời này của bà là có ý gì?"

"Tạ tú tài đã cứu sống Du nhi, theo lý mà nói người ta là ân nhân của của Cố gia, ngươi sao có thể nói ra những lời khó nghe như vậy chứ?"

"Cái gì mà nghèo kiếp hủ lậu! Thẩm di nương , lời này của ngươi quả thật không biết đều"

Người vừa lên tiếng này chính là Cố Du nhị bá mẫu, cũng không phải giúp đỡ Cố Du cái gì, mà đơn giản chỉ vì đối với Thẩm thị rất không vừa mắt, chỉ cần có thể khiến nàng ta nan khan, nói giúp Cố Du vài câu có là gì.

" Tô Lệ Quyên, ngươi!"

Thầm di nương nghiền răng ken két.

"Bang bang bang"

Quậy trượng bị người hung hăng gõ vài cái trên mặt đất, tiếp đó giọng nói tức giận đày uy nghiêm của lão thái thái vang lên.

" Các ngươi đều câm miệng hết cho ta!! chẳng ra thể thống gì! ngày thường ở trong phủ đã vậy rồi, ra ngoài còn muốn kéo theo mất mặt! hôm nay đến đây là để đón Du nhi, người nào muốn làm loạn trực tiếp cút trở về cho ta!"

Hai người đồng thời im lặng, cúi găm mặt như chim cúc.

" Du nhi!"

Lão thái thái tiếp tục khuyên nhủ nói "Du nhi, con cùng tổ mẫu trở về có được không? "

Cố Du lui về một bước, không tiếng động trốn sau lưng Tạ Hòe Cẩm.

Ý tứ rất rõ ràng, nàng giờ đã là người của tạ gia, muốn đi đâu, ba người còn lại đều phải đi cùng.

Cố lão thái thái hơi nhíu mày.



Bà có thể mang theo Cố Du đi trở về, cho nàng một cuộc sống tốt hơn, cùng một nam nhân tương xứng, chứ không phải để mặc cho nàng ở đây chịu tội cùng một tên tú tài nghèo.

Lão thái thái không phải Cố phu nhân, trong suy nghĩ của bà, Cố Du thân là đứa cháu gái bà thương yêu nhất, nên được mọi thứ tốt đẹp hơn như thế.

Còn ba người này!!

Nhìn Tạ Hòe Cẩm đang chắn trước người Cố Du, lão thái thái nhất thời cũng có chút tức giận.

"Du nhi, con qua đây!"

Cố Du nắm chặt tay Tạ Hòe Cẩm, cường ngạnh nói " Không, ta không đi!"

Ở trong thế giới xa lạ này, người nàng quên thuộc nhất chỉ có Tạ Hòe Cẩm ba phụ tử, những người khác, nàng hoàn toàn không quên biết.

Kêu nàng trở về? sau đó thì sao? Nàng không muốn cả đời này phải bị giam cầm bởi những người này, cho dù đó có là cha mẹ của nguyên chủ đi chăng nữa.

Dám sỉ nhục phu quân của nàng, hừ! đừng mong nàng sẽ đi theo bọn họ.

Thấy nàng mền yếu không ăn, biết rõ Cố Du tính cách là gì, Lão Thái Thái cũng không ép buộc nàng thêm. liền đổi sang nhìn Tạ Hòe Cẩm.

"Ngươi chính là Tạ tú tài đi?"

Tạ Hòe Cẩm chắp tay lễ phép nói " Là, tiểu sinh tạ Hòe Cẩm, gặp qua Lão Thái Thái"

Lão thái thái nhìn hắn đánh giá, ngoài khuôn mặt ưa nhìn cùng dáng dấp thẳng tắp ra, không thấy có gì đặc biệt cá.

Chỉ là xem Cố Du thái độ tựa hồ rất ỷ lại vào người nam nhân này

Lão thái thái suy nghĩ.



Nếu Tạ Hòe Cẩm có thể thi đậu cử nhân, dù không thể đi tiếp, Cố Thành cũng sẽ tìm một chức vụ ổn định cho hắn, để nửa đời sau Cố Du không cần phải chịu khổ.

Bất quá...

Vạn nhất Tạ Hòe Cẩm là loại người không có chính kiến, chỉ biết đòi hỏi từ nhà nhạc phụ đại nhân, Như vậy Cố Du gả cho hẳn, không phải ổn phí nửa đời còn lại sao?

Nếu có tiền đồ, hà tất phải để thê nhi của chính mình thiếu chút nữa chết đói, qua nhiều năm như vậy, phải sống

trong kho cuc?

Người như vậy, bà sẽ không để Cháu yêu mình vướng vào.

"Tạ tú tài, chỉ cần cậu chịu để Du nhi quay về với bọn ta, lão thái thái ta hứa sẽ giúp cho ngươi thăng quan tiến chức, trực tiếp bước vào hà bộ làm huyện thừa, với danh vị tú tài nhỏ bé của ngươi, chắc cũng đủ rồi đi?"

Bà không tin, con người trên đời đều có trong mình những tham vọng, chỉ cần Tạ Hòe Cẩm là kiểu người đấy, chắc chẳn sẽ không từ chối. chỉ cần hẳn đồng ý từ bỏ nàng, thì dù Cố Du có muốn ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Cố Du bác buộc phải theo bà về.

Cố Du há hốc, không nghĩ bà lão này lại dám trực tiếp mua chuộc phu quân nhà mình.

Nàng còn đang ở đây đâu! có phải khinh người quá đáng rồi hay không?

Cố Du có chút tức giận, không đợi nàng kịp phản ứng, Tạ Hòe Cẩm đã lên tiếng trước.

"Cảm phiền lão thái gia còn lo lắng cho ta, chỉ là không cần, nếu các vị đến đây chỉ để nói những lời này, vậy mời trở về cho"

Thấy Tạ Hòe Cẩm không biết đều trực tiếp đuổi người như vậy, Lão Thái Thái cũng bị tức không nhẹ, hừ lạnh nói.

" Bất quá là cái tú tài, ngươi có tài cán gì để mà tương xứng với Du Nhi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.