Chương trước
Chương sau
Hai ngày sau.

Cố Du đang chuẩn bị mang quần áo đến bờ sông giặt, bất ngờ thấy một bóng người quên thuộc đang đứng trước cửa nhà nàng.

Cố Du hơi sững sờ, tưởng đâu chính mình hoa mắt.

“ Mẫu thân!”

Tạ Phong kêu một tiếng, kéo cánh tay Tạ Hòe Cẩm làm nũng không buông.

Tạ Hành đi theo bên cạnh, trên tay còn xách theo một túi vải màu xanh, cũng không biết đựng gì bên trong nữa.

“ Huynh... về rồi à!!”

Cố Du giọng có hơi khô khốc.

Tạ Hòe Cẩm khế " Ân" một tiếng, sau đó lại nhìn nàng.

Ánh mắt trìu mến quá mức rõ ràng, Tạ Hành đầu óc chạy nhanh hơn Tạ phong, liền hiểu ý kéo Tạ Phong đi vào nhà.

Tạ Phong ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì liền bị kéo đi.

Cổ Du nhìn Theo hai gia hỏa, có suy nghĩ giữ người lại.

Như là đoán được nàng suy nghĩ, Tạ Hòe Cẩm không khỏi buồn cười.



Cố Du cảm thấy hơi xấu hổ, đang lúc muốn nói gì đó, Tạ Hòe Cẩm đã lên tiếng trước.

“ Ta trở về rồi, nàng không có chuyện gì muốn cùng ta nói sao?”

Nói gì?

Nhìn vẻ mặt chờ mong của ai kia.

Cố Du suy tư, nên nói cái gì? nói: 'Mừng Tướng công về nhà hả?

Nhìn Vẻ mặt rối rắm của Cố Du.

Tạ Hòe Cẩm không khỏi phì cười, khoé mắt hắn cong cong thành hình trăng non, trông rất mê người.

Cổ Du mở to mắt nhìn, sau đó kinh ngạc nói” Tướng công à, chàng đẹp quá!!”

Tạ Hòe Cẩm búng trán nàng một cái, giễu cợt nói “ Không đẹp bằng nàng”

Cố Du ôm trán, oán giận nhìn hắn một cái, sau đó liền cúi xuống cầm lấy thau nước chạy đi.

Tạ Hòe Cẩm nhìn theo nàng chạy, chỉ cảm thấy buồn cười.

Tạ Phong hai cái gia hỏa trốn ở một góc, Tạ Phong thầm thầm bí bí ghé đến Tạ Hành bên người nói.

“ Ca, chúng ta sắp có tiểu đệ đệ tiểu muội muội rồi"



Tạ Hành kỳ quái liếc cậu “ Đừng nói lung tung"

Tạ Phong bĩu môi nói “ Đệ mới không nói lung tung! huynh nhìn phụ thân hai người tình cảm tốt như vậy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ sinh cho

huynh đệ chúng ta tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội đâu! với Cả Phan thẩm cũng nói vậy nha!”

Tạ Hành dùng một ngón tay đẩy đầu cậu ra, lắc đầu nói “ đúng là con nít, trong đầu chỉ biết nghĩ những thứ không đâu!"

Tạ Phong hừ khế “ Ca, huynh còn không phải con nít giống đệ sao? lớn hơn đệ có hai canh giờ, bày đặt ông cụ non!”

Tạ Hành cười xoa nắn đầu cậu, đến khi rối tung mới bất đắc dĩ nói.

"Có thời gian suy nghĩ như vậy sau đệ không dùng nó để đọc sách đi? hai ngày nữa là đi tư thục rồi, đệ không muốn mẫu thân vui vẻ à?”

Tạ Phong đang chỉnh đốn lại đầu tóc rối bù của mình.

Nghe Tạ Hành nói thế mặt Cậu lập tức lộ ra vẻ uể oải, lại nghe được câu cuối mới phấn khởi lên, vỗ ngực nhỏ nói.

Ca, Đệ chắc chắn sẽ học thật tốt!"

Tạ Hành còn lâu mới tin cậu, khẽ gật đầu, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của ai kia.

Tạ phong xem ca ca không để ý mình, liền lon ton chạy đi, thấy vậy Tạ Hành chỉ biết lắc đầu, mỉm cười tiếp tục đọc sách.

Tạ Phong mục tiêu không đặt ở sách học, dù có ép buộc cũng không được gì, thay vì như thế, thà rằng để cậu tự chọn con đường riêng cho mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.