Chương trước
Chương sau
Chờ cho đám người lui hết, lúc này trong viện chỉ có thái tử phi cùng với Giang Hành.

Một số nha hoàn theo hầu bên cạnh Thái Tử phi còn ở lại, có đều lại tránh đến một bên, từ xa, như có như không liếc mắt nhìn qua bên này.

Thấy Thái tử đối với chủ tử trong mắt đong đầy tình ý, đám nha hoàn cũng không thấy vui vẻ gì.

Trong lòng bọn họ, thái tử chỉ là vì chính mình cùng đỗ trắc phi tương lai mới nói ra những lời ấy. chờ qua chuyện này rồi, lại sủng ái đỗ Trắc phi như xưa. hai năm qua bọn họ đều đã thấy ở trong mắt, thái tử đối với đỗ trắc phi chính là tình yêu đích thực, với thái tử phi chỉ là bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không vì một chút này đó mà nghĩ lệch hướng.

Không chỉ có nha hoàn nghĩ thế, Ngay cả Lăng Diệu Y cũng nghĩ như thế, nàng cho rằng thái tử vì muốn củng cố chính mình địa vị, mới bất đắc dĩ lạnh nhạt với Đỗ Trắc phi.

Dù sao trước nay ngài luôn sủng ái nàng ta, đột nhiên thay đổi như vậy, không muốn người khác hoài nghi cũng khó.

Cha nàng hiện đang được hoàng đế trọng dụng, lại lập được nhiều công lao lớn, nếu cứ tùy ý con gái của người bị lạnh nhạt trong thâm cũng hiểm ác này, ai sẽ nguyện ý đâu!

Bất quá phạt Đỗ trắc phi như vậy, chẳng lẽ hai tháng tới thái tử không có ý định đến chỗ Đỗ trắc phi sao?

Lăng Diệu Y không hiểu Giang Hành vì cớ gì phải làm như vậy, còn có...

Nàng ta nhìn bàn tay hai người nắm chặt, chỉ cảm thấy cực kỳ nan khan.

“ Điện hạ....tay.”

Đang muốn nói người đi rồi không cần phải giả vờ, ai ngờ Giang Hành lại như bị trúng tà đột nhiên kéo nàng ta lại sau đó ôm chặt.

Đám nha hoàn người thì che miệng người thì che mặt, xấu hổ quay qua một bên.

Có cần diễn tròn vai vậy không hả điện hạ ơi!!

Lăng Diệu Y ngốc lăng, ngơ ngác tùy ý Giang Hành ôm mình, đại đầu óc ong ong vang cái không ngừng.

“Diệu y



Gã thì thào.

Lăng Diệu Y co rúm người, không dám phản kháng Giang Hành.

“ Đừng rời xa tall xin nàng!!”

Lăng Diệu Y tròng mắt đảo quanh, hoang mang cực kỳ.

Nàng ta làm sao biết được người thái tử đang nói tới ai nha! nếu là Đỗ trắc phi, vậy kêu người ta lại là được rồi!!

Cần gì phải ôm nàng trong khi lòng đang nhớ Nhung người khác chứ!!

Giang Hành lực tay mạnh hơn, như là muốn cả người Lăng Diệu Y hòa chung với chính mình vậy, giống như làm thế, sẽ khiến cho lòng gã bớt đi một chút sợ hãi nào đó.

Lăng Diệu Y bị ôm đến khó thở, lòng lại là chua xót.

‘Điện hạ vì chuyện phạt Đỗ Trắc phi mã cảm thấy tự trách sao?”

'Điện hạ, nếu không gọi đỗ trắc phi quay lại, chúng ta nói rõ cho nàng ấy biết có được không?”

Nàng vẫn không đành lòng nhìn gã khổ sở. thà rằng chính mình bị phủ phàng, chỉ cần người yêu thấy hạnh phúc, vậy là đủ rồi!!

Giang Hành sửng sốt, biết nàng là hiểu lầm, hắn buông ra lăng Diệu Y, nhìn thẳng con ngươi thanh triệt ấy, thấy trong mắt nàng, ngoại trừ gã ra, giống như không còn chứa đựng thêm một người nào nữa.

Kiếp trước cũng vậy, trong mắt nữ nhân này, hắn là ánh trăng sáng, cũng là mây đen, vừa chiếu rọi nàng, cũng vừa vây khốn nàng. khiến cho nàng cả đời, chỉ có thể ở bên cạnh gã.

Giang Hành nắm lấy khuôn mặt nhợt nhạt ấy, nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ như lông vũ.

Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai nàng.

“ Ai nói bổn vương là vì đỗ trắc phi? " gã nói" còn không phải là nàng?”

Lăng Diệu Y còn chưa hoàn hồn vì bị gã hôn, lại nghe được câu nói đó mặt thoáng đỏ lên.



Điện hạ xin hãy tự trọng!! "

Giang Hành cười khẽ “ Tự trọng?”

" Thái tử phi nàng đây là không tin bổn vương sao?”

Lăng Diệu Y hoảng hốt " Thần thiếp không dám!”

Giang Hành hừ khẽ một tiếng, lát sau mới nói “chuyện phạt đỗ trắc phi, là do nàng ta đáng bị vậy, nàng không cần phải suy nghĩ nhiều"

Lăng Diệu Y không nói gì, chỉ cúi đầu coi như đã hiểu, Giang Hành khẽ kéo tay nàng, giọng ôn hòa nói.

'Diệu Y, ta xin lỗi"

+ trở đi, ta sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương tới nàng dù chỉ là một

" Từ nay chút, ta sẽ bảo vệ nàng.”

Lăng Diệu Y thân thể khẽ run.

Giang Hành xoa đầu nàng, lòng thầm hạ quyết tâm.

Lần này, nhất định không để đám người kia được như ý.

Chuyện của Đỗ Nhược Lan, Đáng ra gã nên làm như vậy từ sớm, tránh cho việc Đỗ trắc phi sau này làm hại đến con của hai người.

Nghĩ đến con, Giang Hành lại càng thêm hối hận cùng áy náy, hắn biết chính mình đối với Lăng Diệu Y chưa hẳn là yêu, nếu phải nói thẳng thì chỉ có thích mà thôi, cũng là kiếp trước bị lưu đày khi nàng đã bên cạnh chăm sóc gã, sau đó bị Đỗ trắc phi tính kế, cuối cùng người một nhà chết thảm.

Đỗ Nhược Lan

Kiếp này, bổn vương nhất định khiến nàng sống không bằng chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.