Chương trước
Chương sau
Cố Hoài Linh nụ cười sắp giữ không nổi, gượng gạo lẩn tránh ánh sáng tìm tòi của Tiêu Dật Trần.

Cố Hoài Linh không giỏi che giấu, dù tâm rất độc nhưng lại không có đầu óc, Tiêu Dật Trần mới lạnh nhạt hai câu đã đổ một thân mồ hôi lạnh, lo lắng hiện trên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ làm người không cấn hoài nghi.

Các ngươi ra ngoài trước đi"

Tiêu Dật Trần nhìn Cố Hoài Linh, nói với đám người Thập Nhất, đám thân vệ lập tức nhận mệnh lục tục ra bên ngoài chờ.

Trong phòng lúc này chỉ còn có Cố Hoài Linh Tiêu Dật Trần cùng với Ti Lạc nha hoàn thân cận bên người Nàng ta.

Tiêu Dật Trần lúc này mới nói “ bản hầu có chút tò mò, Nữ nhân đang ở liễu thụ thôn đó rốt cuộc đã đắc tội nàng cái gì? vì sao nàng phải năm lần bảy lượt phái người đi truy sát người ta?”

Tiêu Dật Trần không ngờ đến Sau lưng gã Cố Hoài Linh lại có một bộ mặt khác như vậy.

Trước đây nàng luôn tỏ ra ngoan hiền hiểu lễ, chẳng lẽ tất cả đều là đang giả vò u?

“ Thiếp....!” Cố Hoài Linh ấp úng, nói không ra lời.

Muốn nàng ta nói cái gì? nói ra chuyện bảy năm trước nàng ta đã làm ư? là nàng ta đã cho người đi truy sát Cố Hoài Du, là nàng ta đã tính toán để trèo lên giường Tiêu Dật Trần?

Không!

Cố Hoài Linh cũng không ngốc, nếu để Tiêu Dật Trần biết, gã còn sẽ yêu thương nàng ta nữa sao?

Đang lúc trầm mặt, Tiêu Dật Trần đã đi đến nàng ta trước mặt, nhìn thẳng Cố Hoài Linh.



“ Hai ngày trước ám vệ báo lại với bản hầu, nói nàng đã thuê không ít sát thủ chỉ để giết một thôn phụ, không chỉ thế, hai người còn chưa từng tiếp xúc qua dù chỉ là một chút, đâu ra ân oán lớn tới nỗi nàng thà để lộ ra chính mình độc ác tính tình cũng muốn sát hại người ta như vậy?”

Tiêu Dật Trần nói “ Linh nhi, nàng có thể cùng bản hầu nói là vì sao không?”

Âm điệu hắn trầm thấp, nghe không ra cảm xúc bên trong.

“ Nếu hầu gia đã biết, vậy còn tới hỏi thiếp làm gì?”

Cố Hoài Linh nhìn gã, giễu cợt nói.

Tiêu Dật Trần hờ hững nhìn nàng ta Bản hầu thấy khó hiểu, muốn phu nhân tự mình nói ra"

Cố Hoài Linh phì cười, lát sau mới nói.

‘Chàng không phải vẫn luôn canh cánh trong lòng vì cái chết của Cố Hoài Du sao? Tiêu Dật Trần, ta rất muốn thấy khuôn mặt phẫn nộ của ngươi khi biết sự thật sẽ ra sao đây? ” Cố Hoài Linh cười quỷ dị “ Ta rất trông chờ đấy"

Tiêu Dật Trần nhíu mày, không hiểu ý nàng ta lắm “ Nàng rốt cuộc đang muốn nói cái gì?” hắn lạnh lùng hỏi.

Cố Hoài Linh đột nhiên dữ tợn nói “....Tiêu Dật Trần, ta cho dù không có được trái tim ngươi, nhưng ít nhất đã có được ngươi... mà ngươi đâu? từ đầu chí cuối chẳng có gì cả!! tất cả chỉ là do ngươi tự mình đa tình mà thôi..hahaha.”

Chát!!!

Tiếng tát vang vọng trong phòng, sau một khoảng im lặng, Cố Hoài Linh khó tin nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Tiêu Dật Trần.

Cố Hoài Linh run rẩy khoé miệng đã ứa máu “ Ngươi đánh ta?? ngươi thế mà vì một con tiện tì mà đánh ta!!! Tiêu Dật Trần ơi Tiêu Dật Trần...ta là thê tử kết tóc của ngươi đó!”

Tiêu Dật Trần “ Cố Hoài Linh, nói cho nàng biết, những chuyện nàng giấu giếm ta làm sau lưng bản hầu có thể không so đo, bất quá nếu đụng đến người bản hầu coi trọng, thì đừng trách ta không nể tình phu thê... mà giết nàng!”



Chuyện Du nhi bị thích sát năm đó, xem ra cần phải điều tra lại mới được.

Tiêu Dật Trần nghĩ thế liền không chút lưu tình rời khỏi gian phòng, để lại Cố Hoài Linh đứng ngơ ngác tại chỗ.

Tiếng nói lạnh tanh không lấy một tia cảm xúc vẫn vang vảng bên tai.

Cố Hoài Linh cả người mền nhũn ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt hồ ly giảo hoạt lúc này tràn đầy sợ hãi.

Ti Lạc lập tức đi lên quỳ rạp xuống bên bệnh chủ tử nhà mình, nhìn theo hướng Hầu gia rời đi mặt hiện ra lo lắng bất an.

“ Ti Lạc...Ti Lạc!!"

Ti Lạc “ Chủ tử, nô tì ở đây! đừng sợ có nô tì đây rồi”

Cố Hoài Linh người run lên, miệng lắp bắp nói “ Tiêu Dật Trần... hắn.. hắn thế nhưng muốn giết ta!! chỉ vì Cô ả Cố Hoài Du đó!!”

Ti Lạc an ủi nói “ Phu nhân, đó chỉ là lời nói khi tức giận của hầu gia mà thôi, ngài ấy thương người như vậy, chắc chắn sẽ không làm gì người đâu!

Cổ Hoài Linh Lắc đầu, nàng ta biết, nam nhân này nói được thì nhất định sẽ làm được!!

Hắn... thật sự sẽ giết chết nàng tall

Không được!! nhất định không thể để Tiêu Dật Trần biết Cố Hoài Du còn sống!! nếu không, nàng ta nên sống thế nào đây!!!

Tầm mắt Cố Hoài Linh đảo quanh, tràn ngập phẫn uất cùng không căng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.