Chương trước
Chương sau
Cố Du nhìn Tạ Hòe Cẩm, thấy trong mắt hắn lộ ra một tia hoài nghi, liền có chút tự giều nói " Sao vậy? ngay cả chàng cũng tin những lời tên này nói sao?"

Tạ Hòe Cẩm " Không phải.... chỉ là "

" Yên tâm đi, hai đứa nó giống ngươi như thế, không có chuyện các ngươi không phải cha con ruột, đừng để bị gã ta lừa." nàng nói tiếp " Ta dù có là ác phụ, cũng sẽ không làm ra chuyện cho ngươi đội nón xanh."

Cố Du nhìn Tạ lão tam, cười mỉm nói.

"Ngươi luôn miệng nói ta ăn vụng sau lưng tạ Hòe Cẩm, vậy tiện thể nói luôn gian phu đã thông đồng với ta ra đi? để cho mọi người ở đây đều biết, còn nếu ngươi không nói ra được người nọ là ai..." giọng nói nàng lưỡng lự, ý cười trên khóe miệng càng sâu.

"Ta không ngại đánh gãy chân ngươi đâu."

Mọi người "...."

Người Tạ gia "......"

Rõ ràng nói rất nhẹ nhàng, lời nói ra lại làm người sởn gai ốc.

Mọi người nghĩ đến trước đó tận mắt thấy Cố Du đánh Lưu Bệnh Chốc Đầu, nhất thời rùng mình một cái, sợ hãi nàng điên lên ngay cả bọn họ cũng đánh.

"Tiện phụ nhà ngươi, còn dám uy hiếp ta? ngươi thông đồng với dã nam nhân đã đành, giờ còn vu oan ta?"

Xem đi, rõ ràng nói nếu gã không đưa ra bằng chứng sẽ đánh gãy chân gã, từ trong miệng gã nói ra lại thành nàng vu oan giá họa.

Cố Du cười xùi một cái, không nửa điểm sợ hãi, nàng nói.

" Cùng lắm thì báo quan, ta cũng không tin, huyện lệnh đại nhân không đưa ra công đạo chính đáng, không phải ngươi nói ta không giữ phụ đạo sao? vậy được thôi, chúng ta đến huyện nha, xem rốt cuộc ai đang vu oan giá họa cho ai"

Cố Du một bộ không sợ chết nói.

Nghe đến báo quan, Tạ lão tam rõ rằng chùn bước, gã cũng chỉ là muốn mượn cơ hội này ly gián phu thê hai người, đền lúc đó hai người bất hòa, người được lợi còn không phải gã ư?

Nhưng tình hình hiện nay rõ ràng không khả thi, Tạ Hòe Cẩm không tin lời gã nói, Cố Du lại không giống trước kia mặc người khác khi dễ, nghĩ đến báo quan, Tạ lão tam trên mặt có một tia hốt hoảng.

Chuyện gã Thiếu sòng bạc tiền còn chưa có trả đâu, lên trấn trên chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới cả, gã đâu có ngốc.

Đang lúc căng thẳng, bên cạnh chợt truyền đến tiếng nói hùng hồ.

" Báo quan, nhất định phải báo quan, Tạ gia không thể dung túng cho loại người này thêm nữa, nếu còn để nàng ở lại, chỉ có bại hoại gia phong, hưu nàng, Lão tứ, con lập tức hưu nàng cho nương, nếu sớm biết ngươi là cái loại người này, lão nương đã sớm bán ngươi rồi, đồ độc phụ."

Tạ Lão pHu nhân nghe nhi tử nói đã sớm bị sốt, giờ thấy nhi tử bị nói đến á khẩu càng là tức giận, trực tiếp chỉ tay lên mặt Cố Du mắng chửi.

" Lao tu, nuong biet ngudi oan nuong, nhu ni nhan nay da lam chuyen xau xa sau lung con, con sinh ra hai cai

tiểu nghiệp chủng, cho dù hồm nay có phải lên huyện nha, nương cũng quyết không nuốt cục tức này..."

Người không biết còn tưởng bà ta là đang quan tâm con trai mình, nhưng thật chất bà ta chỉ đang quan tầm đến đồ đạc của tạ gia mà thôi, tức thì tức thật đấy, có đều so với đứa con trai này, bà ta càng để ý đến vật chất hơn.



"Nương.... nếu không... bỏ đi ."

Tạ Lão Tam chột dạ nói.

"Con trai, là nữ nhân này có lỗi với tạ gia chúng ta trước, cho dù có cáo quan chúng ta cũng là người có lý, không cần sợ, nương nhất định phải làm chủ cho ngươi."

Chân Tạ lão tam khập khiểng đứng cũng không vững, nghe vậy càng sợ hãi.

Hơi lảo đảo một chút.

Nương cậu ta tuy là thiên vị cậu ta thật đấy, có đều nếu để bà biết gã không những lấy tiền trong nhà đi đánh bạc thua sạch, còn nợ một đống nợ, thì cho dù có yêu thương hơn nữa cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Nếu điều tra sẽ phát hiện ra chuyện gã nói dối, tội lừa đảo sẽ bị đánh gậy, bị năm mươi gậy còn nhẹ, nếu nặng hơn sẽ phải ngồi đại lao, Tạ lão tam là người sợ chết, có thế nào đi nữa cũng không thể báo quan....

Nương đây là muốn chỉnh chết gã sao!!!

"Nương, nếu tứ đệ đã không biết tốt xấu như vậy, chúng ta có báo quan cũng không có ích lợi gì, đến nhà người khác tự ý mang đồ đi là chúng ta không đúng, dù là đại nhân cũng sẽ không giúp chúng ta, chúng ta coi một nhà tứ đệ là người một nhà, tứ đệ lại coi chúng ta là người ngoài, đã vậy chúng ta còn ở đây làm gì? chẳng phải khiến người chê cười sao?"

Gã bi thống nói " Người ta đã muốn đuổi chúng ta đi, vậy còn ở lại đây để thêm chán ghét sao?"

Tạ lão phu nhân rưng rưng nhìn con trai mình, sau đó hung tợn trừng mắt một nhà bốn người đối diện, nhìn Tạ Hòe Cẩm như muốn ăn tươi nuốt sống.

Con trai bảo bối của bà a!! đến một câu mắng chửi bà ta cũng không nỡ mắng, mà lại bị độc phụ Cố Du đánh thành cái dạng này...

Tất cả là tại thằng con bất hiếu này của bà, nếu không phải nó một mực bảo vệ ba người kia, thì con trai bà có đến nỗi phải chật vật như vậy sao?

Sớm biết như thế, năm xưa nên đem bán nàng đi cho rồi, tránh hại nàng nhi tử bị đánh, còn cho con trai bất hiếu của bà đội nón xanh, Tạ gia từ nay nên để mặt vào đâu chứ?

Càng nghĩ càng khó thở.

Dưới con mắt chăm chăm của đám thôn dân, người tạ gia lần thứ hai rời đi Liễu Thụ Thôn.

Chuyện không dừng lại ở đó, chỉ ngay ngày hôm đó cả thôn người đều đã biết chuyện Cố Du thông đồng với dã nam nhân, hơn thế nữa, hai đứa con nàng sinh ra cũng không phải con của Tạ Hòe Cẩm.

Mặc kệ người ta nói thế nào, Tạ Hòe Cẩm cũng không để ý đến, đơn giản vì hắn tin tưởng nàng.

Đến tối.

"Nè.... ngươi tin lời ta nói thật à?"

Tạ Hòe Cẩm đang ngồi trên giường đọc sách, bên cạnh đột nhiên lòi ra cái đầu, Cố Du có hơi ủ dột nói.

"Ta tin"

Giọng hắn hơi khàn nói.



"Ngươi không sợ ta lừa ngươi sao?"

Nàng dùng cặp mắt trông mong nhìn hắn.

Tạ Hòe Cẩm nhìn nàng chốc lát, rời mắt đi, không được tự nhiên trả lời " ta cũng không biết, chỉ là cảm giác của ta cho thấy nàng không nói dối."

Cố Du chớp chớp mắt, đột nhiên cười một tiếng.

Tạ Hòe Cẩm lúng túng " Nàng.. nàng cười cái gì?"

Cố Du ha hả một hồi mới nói " Ngươi đó, đúng là tên ngốc chính hiệu mà haha"

Tạ Hòe Cẩm "......"

Tuy nghe không hiểu lời nàng nói là có ý gì, nhưng nhìn nàng cười vui vẻ như vậy hẳn cũng không nhịn được khoé môi hơi cong lên.

Cười đủ rồi, Cố Du mới nói tiếp "Sau này đừng ngốc như vậy nữa, ta không tốt như ngươi nghĩ đâu, ta của trước kia càng không tốt, nếu ngươi thông minh thì nên cảnh giác vào, bất quá A Hành cùng với A Phong thật sự là con ngươi."

Tạ Hòe Cẩm nói " Ta biết."

Cố Du kinh ngạc nhìn hắn. thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Hòe Cẩm, Cố Du có chút hoảng hốt.

Nếu không phải nàng xuyên đến, người này có khi đã chết rồi cũng nên....

Mắt hai người chạm vào nhau, không khí nhất thời có chút quái dị.

Ẩm! Ẩm!

Cố Du giật mình, vội vàng nhìn ra bên ngoài, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mặt nàng có sắc hồng nhàn nhạt.

"Lại... lại sắp mưa rồi."

Nàng cảm khái, ý đồi vơi đi một chút xấu hồ.

" Ân..."

Tạ Hòe Cẩm Khẽ đáp.

Cố Du "......"

Thú tính trong người có chút rục rịch, làm sao đây?? D

Hết chương 33.

Tác giả có lời muốn

Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.