Chương trước
Chương sau
Vừa về đến cổng thôn, từ xa đã thấy một người đứng trước cửa thôn, bước chân đi đi lại lại, tựa hồ rất sốt ruột.

Chờ xe bò đến gần, hai người mới thấy mặt mũi người nọ.

"Lý thúc? sao thúc lại ở đây?"

Tạ Hòe Cẩm kinh ngạc nói.

Người nọ vừa thấy hai người đã vội bước lại đây, gấp không chờ được nói.

"Tạ tiểu tử, các ngươi rốt cuộc cũng về, nhang trở về nhà đi, người nhà của ngươi đến nhà ngươi cướp đồ, còn đạp hai ngươi nhi tử bị thương....a! tạ phu lang ngươi từ từ!."

Lời lão còn chưa nói xong Cố Du đã nhảy xuống xe bò cước bộ nhanh chóng chạy đi, chỉ chốc lát đã chẳng thấy tăng hơi.

" Này!! này là cái gì tốc độ a!!"

Lý lão hán lẩm bẩm.

Tạ Hòe Cẩm nói " Chu thúc, phiền thúc đi nhanh chút, nhà ta có việc, ta cần thiết nhanh chóng trở về!"

Mặt hắn tràn đầy lo lắng, lại cũng biết chính mình hiện tại tình hình, liền lên tiếng thúc giục.

Chu thúc nghe vậy gật đầu, kêu lý lão ngồi lên xe bò sau liền giơ roi đánh lên thân bò, xe bò liền nhanh chóng chạy đi.

Chờ đám người đuổi tới, đã thấy một đám thôn dân đang vây quanh ở nhà bọn họ, mà ở giữa chính là Cố Du tay cẩm gậy gộc mặt hung ác trừng mắt một nhà Tạ gia lão phòng.

" Mấy thứ này là nhà các ngươi nợ bọn ta, đáng lý nên trả lại, sao hả, ngươi ngăn không cho bọn ta lấy là có ý tứ gì?"

Người này là Tạ lão tam, lần trước gã có việc nên không đến cùng người tạ gia, lại nghe bọn họ nói Cố Du giống như thay đổi, liền quyết định chờ ngày khác lại đến, không nghĩ mới hai ngày cơ hội liền tới, hai phu thê Tạ Hòe Cẩm phải ra ngoài, trong nhà chỉ còn có hai cái gia hỏa, gã liền dẫn theo người một nhà tới tạ gia, mặc kệ hai tiểu tử như thế nào khuyên ngăn bọn họ vẫn làm lơ không để ý, lấy hết toàn bộ ra tài ít ỏi mới mua ở trong góc phòng, tìm mãi không có tiền gã còn đang bực bội đầu, lại bị hai gia hoa ngắn chân, hoa khí xông lên liền đạp cho mỗi người một cước, sau đó phất tay áo rời đi, nào ngờ bên ngoài nghe thấy động tĩnh đi tới thôn dân không cho bọn gã mang đồ vật đi, một hai phải chờ tạ gia phu thê trở về, tính tình gã vốn táo bạo, bị nhiều thôn dân như vậy vây xem càng thêm khó chịu, nề hà toàn một đám hán tử cao to, gã dù sao cũng gầy giống gà con, biết mình đấu không lại liền không đi nữa, dù sao sau khi về hai người kia có không muốn đi nữa vẫn sẽ đưa đống đồ này cho gã mang về.



Ha hả

Nói không chừng còn sẽ đưa hết tiền tích lũy đang giấu trong người cho gã nữa đâu!

Càng nghĩ càng thấy hợp lý, thế là gã kêu thê tử mình lấy ghế ra rồi ngồi xuống trong sân chờ, thuận tiện ăn đồ ăn vặt mà Cố Du cố tình mua cho hai hài tử ăn, một bộ không coi ai ra gì vắt chéo chân nhằm hai mắt lại trong rất hưởng thụ.

Miệng còn ngâm nga ca khúc không rõ dây điệu. cũng không biết là học ở đâu.

"Tướng công! không phải nói nhà lão tứ rất có tiền sao?"

Lão tứ tức phụ hoài nghi chính mình bị lừa.

"Ngoài mấy thứ này trông có vẻ tân ( tân - mới) một chút ra, một chút đồ quý cũng không có! so với chúng ta càng muốn thêm nghèo vài phần, chúng ta sẽ không phải là bị lừa rồi đi?"

Vốn nghĩ lần này ra ngoài sẽ được chỗ tốt, ai dè một vật quý giá cũng không có, chỉ duy nhất có mễ có du cùng với một đống chăn đệm bình thường.

Lão Tam tức phụ vừa dọn đồ ra sân vừa oán giận nói.

Tạ lão phu nhân nhìn đồ vật trên tay mình, trong lòng chợt có một tia không nỡ xẹt qua, bất quá rất nhanh liền bị bà gặt bỏ.

" Bất quá có mấy thứ đồ này, một nhà chúng ta sắp tới sẽ không lo chết đói rồi, hì hì!"

Lão tam phu lang cười hắc hắc nói, một bộ đáng khing khiến thôn dân bên ngoài chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

" Đúng là không biết xấu hổ, lấy đồ người khác khi chưa được cho phép? ta nói nè Tạ lão tam, hành vi này của các ngươi sao giống với mấy tên cướp bóc quá vậy?"

Một thôn dân không nhìn được nữa lên tiếng giễu cợt.

Tạ lão tam đang ngủ chợt mở bừng mắt, gã nhìn thôn dân vừa rồi ra tiếng, ý khinh miệt rõ rệt trên mặt gã, gã nói

" đồ là của Tứ để ta, lấy chút thì làm sao vậy? liên quan gì đến một người ngoài như ngươi chứ?"



Thôn dân kia tức giận phi một tiếng " Đừng làm người buồn nôn thêm nữa Tạ lão tam, ngươi là hạng người gì ta còn không rõ hay sao? lấy cớ là lấy một chút đồ, thật chất đã lấy hết gia sản nhà người ta đi, ngươi như vậy, xứng đáng là người nhà sao?"

" Còn có, nếu Ta nhớ không lầm thì các ngươi đã sớm phân gia rồi đi? không chỉ thế mà còn đã đoạn tuyệt quan hệ, lúc đó làm đến thật phần lưu loát, sao hả? giờ lại tỏ ra huynh đệ tình thâm cho ai xem chứ?"

"Ngươi cái này lão đông tây, không biết chuyện thì đừng có nói, ta nói cho lão biết, nể tình lão đã bằng tuổi cha ta nên ta mới không đánh lão thôi, nếu lão còn nhiều chuyện thêm một câu nữa, xem ta có đánh gãy răng lão không."

Tạ lão tam chỉ tay lên mặt Thôn dân kia hùng hổ mắng.

Nói không lại liền đòi đánh đòi giết, Tạ lão tam mã đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất.

Vô sỉ đến cùng cực.

Thấy không ai dám hó hé thêm gì, Tạ Lão Tam tiếp tục nhắm mắt ngủ dưỡng thần.

Đến khi bị người hung hăng đá ngã lăn ra đất cũng chưa biết chuyện gì xảy ra.

"Áaa....ai...ai dám đá lão tử, lão tử đánh chết ngươi!!"

Tạ Lão tam còn chưa kịp ngồi dậy đã bị người dùng chân đạp trở về, chân người nọ giẫm lên ngực gã.

Giọng nói lãnh khóc vang lên trên đỉnh đầu gã.

"Tạ lão tam, mở to mắt chó của ngươi nhìn xem ta là ai!"

Hết chương 30.

Tac gia co ldi muon noi.

Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.