Sơn đạo khó đi, nhìn thì thấy không xa, đi lại mất cả buổi, Vệ Thành lại là lần đầu vào núi, sợ đi nhầm đường, liền càng khó tìm đến Hồng Lĩnh Trại, cho nên dù trong lòng sốt ruột, đi vẫn rất cẩn thận.
May là, ông Ngô nói vô cùng chi tiết, theo đó, Vệ Thành rốt cục tìm tới, phía trước một cái sơn trại, xem ra chính là Hồng Lĩnh Trại.
Rốt cuộc tìm được!
Vệ Thành ngồi trên lưng ngựa, giục ngựa về phía trước. hồng mã mới vừa chạy vài bước, đột nhiên xuất hiện một sợi thừng cản ngựa khiến Vệ Thành và hồng mã ngã lên đất. cũng may Vệ Thành vốn không muốn kinh động người trong sơn trại, không chạy nhanh. Vệ Thành nhận lúc ngựa chưa ngã, rút chân khỏi bàn đạp, lúc rơi xuống đất lăn hai vòng, tránh thoát hai trường đao đánh úp lại.
“Là kẻ nào dám xông vào Hồng Lĩnh Trại?” một tên thấy đánh lén không trúng, lại đến một đao, vừa chém vừa hỏi.
Vệ Thành từ nhỏ tập quyền cước, thân mình linh hoạt, thấy trường đao chém tới, sai thân né, đưa tay bắt cổ tay người kia, dùng chiếm đao trong tay hắn, đạp về sau một cước, đá bay tên muốn tập kích sau lưng.
Hai người thấy Vệ Thành công phu lợi hại, không dám hiếu chiến, nhanh chân chạy vào rừng cây, trở về sơn trại báo tin.
Không đợi Vệ Thành nghĩ kỹ, một đội nhân mã rầm rầm chạy tới. Kẻ dẫn đầu cưỡi ngựa ô, kẻ này không cao, mặt vuông ngăm đen, trong tay cầm một thanh Trường Đao, nâng đao chỉ Vệ Thành, “Từ Nơi nào đến, dám xông vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-canh-dong-lua-xanh-xanh/763488/quyen-2-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.