Đến ngày nghỉ, Tây Viễn dẫn mấy đứa trẻ con, bồi ông bà nội quay về thôn hoa sen.
Xe ngựa chạy mau, đảo mắt được đi được mười dặm. Vệ Thành và Tây Vi cưỡi tiểu hồng mã, sớm đợi ở chỗ cây đa đầu thôn, “Anh ơi, mọi người thật chậm.” Hai đứa con trai vừa nói vừa nhảy xuống ngựa.
“Chúng ta một ngựa kéo một xe người, hai đứa mỗi đứa một con ngựa có thể so được sao?” Tây Viễn nhảy xuống xe, trợn mắt liếc hai đứa. Tây Vi và Vệ Thành cười he he, dắt ngựa đi theo.
“Ấy, thím về rồi đấy à? Thím đi lần này nữa năm rồi chứ ít gì? Có tiền đồ quá, cháu suýt nữa không nhận ra luôn.” người trong thôn gặp đều nhiệt tình chào hỏi ông bà nội.
Bà nội vừa nói chuyện với thôn dân vừa đi về nhà, phía sau Tây Viễn ôm Không Điểm, Cẩu Đản nắm góc áo hắn.
“Thu Dương đã trở lại rồi à?” Một phụ nhân mập mạp chào hỏi Thu Dương.
“Là mẹ nhị béo đấy anh.” Vệ Thành và Tây Viễn nháy mắt.
” Vângthím, cháu về rồi ạ.” Thu Dương cười trả lời.
“Sẽ ở nhà mấy ngày? Có rảnh đến nhà thím ngồi một chút.” Nông phụ nghe Thu Dương đáp mà mát cả mặt. Thu Dương đâu còn như xưa, trước kia chỉ nghe nói hắn làm công cho nhà họ Tây, chẳng được việc gì, giờ đã đứng đắn vào thành đi học, là phần tử trí thức.
Phần tử trí thức tại Yến quốc chẳng mấy người biết, dù không có công danh cũng là tương đương có địa vị.
Ôi! Lúc trước hồ đồ, không đồng ý Vương gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-canh-dong-lua-xanh-xanh/763477/quyen-2-chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.