“Ngài ơi, ta van ngài.” Lý Oai Cổ vừa vào sân nhà họ Tây thì quỳ xuống trước ông nội làm người nhà họ Tây nhất là Tây Viễn nhảy dựng lên.
“Oai cổ à, có chuyện gì đứng lên nói. Sao vừa vào cửa đã xuống quỳ vậy?” Ông cụ vội vàng nói, đưa tay ra nâng Lý Oai Cổ.
“Ngài đồng ý với ta đi, ngài ơi, ta đây là không có đường sống.” Lý Oai Cổ nước mắt rơi xuống, Tây Minh Văn cũng vội đã chạy tới dìu hắn.
Lý Oai Cổ không có cách nào đứng lên, nghĩ rằng người nhà họ Tây không muốn dùng mình, trong lòng lạnh một nửa.
” đứa nhỏ này, ngài cái gì mà ngài, ta chỉ là ông già nhà họ Tây, cháu vẫn gọi ta là chú cơ mà. Lúc trước gọi thế nào giờ cứ gọi thế ấy.” Ông cụ cũng nóng nảy, tuy ‘ngài ‘ nghe rất sướng tai nhưng lại không hợp với mình. Ông chỉ là một lão hán trồng ruộng bình thường, chẳng qua so với trước trong nhà có thêm một cái tường viện.
“Dạ, chú, cháu chỉ là, cháu chỉ là, cháu nhất định làm tốt, chỉ cần ngài đồng ý, cháu, cháu…” Lý Oai Cổ là người thành thật, muốn biểu biểu quyết tâm lại không biết nói sao, cháu cháu cả buổi cũng không nói ra hết câu.
“Oai cổ à, ngồi xuống đây,, ngồi xuống từ từ nói, đừng nóng vội, nào.” Bà cụ lấy ghế nhỏ dưới bệ cửa sổ tới cho Lý Oai Cổ để cho hắn ngồi xuống.
“Không cần ạ, cháu không ngồi, cháu, cháu…” Vốn Lý Oai Cổ nhìn thấy người nhà họ Tây cũng không đến mức như vậy, có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-canh-dong-lua-xanh-xanh/763460/quyen-1-chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.