Mắt thấy sắp đến ăn lúc ăn cơm tối, Vệ Thành vẫn ghé vào cửa sổ nhìn chăm chăm ra bên ngoài, Tây Viễn kêu hắn nhiều lần cũng không chịu động, Tây Viễn chỉ đành chờ cùng Vệ Thành.
Lúc này cửa chính được đẩy ra, chú hai đang cất bước vào, Vệ Thành liền lập tức chạy ra ngoài.
“chú hai, chú hai, chú đã trở lại?” Vệ Thành vừa mở cửa vừa kêu, trong mắt đều là hi vọng, Tây Viễn vội vàng đi ra theo.
“Thế nào rồi, chú hai?” Tây Viễn cũng gấp muốn biết kết quả, có học quyền cước được không hắn không quá để ý, chỉ là hắn không muốn thấy ánh mắt thất vọng c Vệ Thành.
“Hai ngươi đoán xem?” Tây Minh Võ thấy hai đứa cháu bộ dáng gấp gáp, đùa ác một phen.
“chú hai, chú hai tốt, chú mau nói cho cháu biết đi.” Vệ Thành ôm cánh tay Tây Minh Võ liên tục lay động.
“Được chứ ạ?” Tây Viễn vừa thấy chú hai có lòng nói đùa, nhất định là có tin tốt lành.
“Ngươi chú hai ra tay còn có thể có thể nào!” Tây Minh Võ cười nhấc Vệ Thành lên, ba chú cháu vào phòng.
“chú hai, chú hai, chú thả cháu xuống đi.” Vệ Thành nghe xong cao hứng lắm, thật muốn xuống dưới nhảy cẫng lên mấy cái, chỉ là nó bị Tây Minh Võ nhấc lên, đạp chân liên tục.
“Được, thả cháu xuống, sau này Thành Tử nhà chúng ta học được công phu, chú hai liền đánh không lại rồi.” Tây Minh Võ đặt Vệ Thành xuống.
“sao rồi, Trình Nghĩa nói thế nào?” Trong gian giữa ông nội dùng cành liễu đan giỏ đựng củi, Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-canh-dong-lua-xanh-xanh/763431/quyen-1-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.