Đi phủ thành một chuyến làm Tây Viễn quá mệt mỏi. Trở về vài ngày, hắn mỗi ngày chỉ chơi cùng bốn đầu cải đỏ trong chốc lát, tiếp tục làm chút đồ ngon cho bọn nó, sau đó liền mê man ngã vào đầu giường đặt gần lò sưởi ngủ ngon, ngủ đến khi trời đen kịt.
Thấy Tây Viễn như thế làm bà nội đau lòng thôi rồi, làm cháu đích tôn mệt chết thành dạnh này, bà nội vừa không có việc gì trộm dùng cổ tay áo lau khóe mắt, vừa lải nhải với ông nội, làm ông nội tức giận đến gõ điếu thuốc.
Vốn ông nội cũng xót cháu đích tôn, cđ bà nội mỗi lần lau xong khóe mắt lại bắt đầu quở trách ông, nói ông cụ chết bầm, cùng cháu nó đi phủ thành lại làm thằng bé mệt mỏi, đều là do ông không tinh ý, không chăm cháu tốt; hoặc là, ông cụ chết bầm keo kiệt, tiếc tiền không cho cháu nó ngồi xe, cứng rắn đi bộ tới phủ thành; hoặc lão già tiếc tiêu tiền cho cháu, làm cháu nó không tốt, không được ở tốt, làm cháu đích tôn gầy thành dạng gì nè… Tóm lại, các loại lý do, các loại không phải, các loại vu oan hãm hại, chỉ có ông cụ không thể tưởng được không có gì bà cụ không lải nhải được.
Ông nội hiện tại không có việc gì đều không dám gặp mặt bà, ban ngày cầm cái liếm, đến đất hoang tìm cây khô trút giận, tiếng chặt cây vang rung trời. Thằng Viễn nói,
Mùa đông năm nay không được phí bó củi, tốt nhất chuẩn bị nhiều củi gỗ, từ xuân đến hạ, ông không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-canh-dong-lua-xanh-xanh/254107/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.