Ngày hôm sau là một ngày sáng sủa, Tây Viễn cảm thấy thân thể của mình đã tốt lên bảy tám phần, cho nên không muốn ở nhà buồn bực, liền dẫn Tây Vi cùng đi theo ông nội ra đồng nhìn xem. Hiện tại đã là cuối hè, ở phía Bắc lúa mạch đã thu gặt xong, có người nhanh tay lại đánh luống cho ruộng, ở trên trồng bắp cải, củ cải. Về sau đến mua thu có thể thu hoạch thêm một vụ, mà rau dưa qua mùa đông cũng chủ yếu dựa vào hai thứ này.
Ông nội cầm liềm trong tay, bên hông giắt cái điếu, chậm rãi đi ở phía trước, hoa màu hai bên đường đang mọc vượng, ngẫu nhiên có cây bồ công anh màu vàng nở rộ ở đầu ruộng, chợt lóe chợt lóe như ngọn lửa nhỏ sáng ngời.
“Ca ca, ca ca, ca ca, xem kìa, dế mèn!” Tây Vi lại bắt đầu reo hò nói chuyện. Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Tây Vi Tây Viễn không đành lòng để cho hắn thất vọng, đành phải nâng tai mở mắt, rón ra rón rén đi tìm theo tiếng dế mèn kêu. May là công lực bắt dế mèn khi còn nhỏ vẫn còn, trong nháy mắt dế mèn nhảy lên, Tây Viễn nhanh chóng lấy tay bắt được, cảm thấy dế mèn trong lòng bàn tay không ngừng đấu tranh nhảy lên, Tây Viễn chớp mắt với Tây Vi.”
“Ca ca, ca ca, ca ca, trở về huynh làm cho đệ một cái lồng đi, để thả dế mèn vào đó nuôi.”
“Đó là lồng dế quắc, chỉ dùng để dế quắc, dế mèn thả vào hũ là được.” (dế quắc: loài dế ở tàu có tiếng kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-canh-dong-lua-xanh-xanh/254089/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.