Editor: ChieuNinh Kế hoạch chủ động đi công kích bầy sói cuối cùng được định ra bước đầu, nhưng mà vì bảo đảm ngộ nhỡ, tộc trưởng vẫn triệu tập lực lượng trọng tâm trong bộ lạc đến tiến hành nghiên cứu thảo luận. Mà Liễu Thư cũng bị giữ lại, bởi vì cô đưa ra đề nghị cạm bẫy và mưu lược đối với thú nhân mà nói rất quan trọng. Mà hiện tại dưới tình huống cũng không ai có thể biết, có thể nói cô là một "Quân sư" tạm thời. Số lượng cụ thể của bầy sói còn không biết, nhưng mà có thể khẳng định tuyệt đối không ít. Khi biết được muốn đi công kích bầy sói, hành động ra tay trước để chiếm lợi thế cho nên mọi người kinh ngạc, nhưng mà sau đó trừ bỏ vài cá biệt có nhiều băn khoăn, những người khác đều là một vẻ nóng lòng muốn thử, vô cùng đồng ý. Bản thân thú nhân chính là một phần tử hiếu chiến, hiện tại có một cơ hội như vậy chẳng những có thể lui địch, còn có thể trực tiếp chủ động. Mặc kệ như thế nào đều cực kỳ nguyện ý, đương nhiên sau khi vui vẻ xong, một ít vấn đề thực tế liền hiển lộ ra, làm thế nào đối phó bầy sói. "Đầu tiên chúng ta phải tìm được địa điểm cụ thể hiện tại của bầy sói." Đây là bước đầu tiên, cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, phải nắm giữ tình huống địch quân trong tay. Không thấy đánh giặc trước tiên đều phái thám tử sao, Liễu Thư bắt đầu dựa vào một chút kiến thức chiến đấu kiểu mẫu mình xem mà tổng quát toàn cục. "Còn có số lượng chúng nó, tình huống hiện tại đều phải biết rõ." Trong lúc nhất thời cô cảm thấy trách nhiệm nặng nề, đề nghị này là cô đề xuất, nếu thất bại mà nói thì tình huống không thể lạc quan. Cho nên cô tuyệt đối muốn nghiêm túc xử lý, cẩn thận, xốc dậy toàn bộ tinh thần để ứng phó việc đánh úp lúc này đây, bảo đảm không một thành viên nào thương vong, thương tổn cũng được, nhưng không thể có vong (chết). Có kế hoạch sơ bộ, tộc trưởng liền bắt đầu phân công nhân thủ, lấy ra vài thú nhân có thú hình mạnh mẽ minh mẫn lại nhẹ nhàng, động tác linh hoạt thủ đoạn lưu loát đi làm thám tử, tìm tòi toàn bộ phương hướng địa điểm bầy sói đặt chân. Các thú nhân đều là nghiêm chỉnh huấn luyện, nhận được nhiệm vụ, thì lập tức không nói hai lời nhanh chóng rời khỏi bộ lạc, thủ hộ gia viên là trách nhiệm bọn hắn không hề thoái thác. Người còn lại thì có những nhiệm vụ khác, săn bắn thì phải đi săn bắn, dự trữ thức ăn cho bộ lạc. Dù sao kế tiếp sẽ có một trận đánh ác liệt phải đánh, tuyệt đối không thể phạm sai lầm, ực, đương nhiên cũng không thể đói bụng. Người trong bộ lạc đang bận, nhóm giống cái tự chuẩn bị đồ ăn và quần áo cho thú nhân, quản lý tốt hậu cần. Mà ngay cả nhóm ấu tể cũng an phận thành thật, rảnh rỗi còn có thể cầm một thanh thạch mâu đi mài, nhìn thật đáng thương. Vu y thì càng bận, bà muốn chuẩn bị thảo dược, tuy rằng cụ thể có thể dùng tốt cũng không nhiều lắm, nhưng mà có tác dụng không hề ít. Huống chi Vu y am hiểu nhất cũng không phải những thảo dược này, còn bói toán lành dữ vận rủi cho bộ lạc, là tuyệt kỹ cuối cùng của Vu y. Đây là thần thú ban cho, từng bộ lạc đều có Vu y thuộc về chính mình, mà Vu y lại còn là một loại truyền thừa khác. Liễu Thư cũng không có nhàn rỗi, hiện tại đầu óc cô đúng là vận hành cao độ tận khả năng hiểu biết càng nhiều sự vật thì càng có lợi đối với bên ta. "Đúng rồi, Allen, chung quanh ở đây có thú gì khác không?" Liễu Thư lôi kéo Allen bắt đầu hỏi, cô muốn hiểu biết một vài thứ, xem có thể cho cô sử dụng hay không. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Allen buông việc trong tay, nhíu mày bắt đầu suy nghĩ cẩn thận: "Gần đây không có thú nhỏ gì." Bởi vì mùa đông, con mồi chung quanh nếu không bị bắt giết sạch rồi, thì chính là bỏ chạy, thật đúng là không có: "Hiện tại có bầy sói ở lại càng không có thú hoạt động ở đây." "Không có sao, anh lại ngẫm lại cẩn thận, có thú khổng lồ hay không." "Cái này..." Allen cẩn thận nghĩ, một lát sau lắc đầu: "Không có... Không, chẳng qua..." Ánh mắt Liễu Thư sáng lên, vội vàng nói: "Chẳng qua cái gì, có phải có hay không?" "Có, nhưng mà rất nguy hiểm." Allen vẻ mặt lo lắng: "Tiểu Thư, em hỏi cái này làm cái gì, em là muốn làm gì sao?" Cảm giác của Allen vẫn rất nhanh nhạy. "Trước tiên anh hãy nói về xem là thú gì rồi nói sau." Liễu Thư không kiên nhẫn, đành phải giả bộ tức giận. "Được được, tôi nói." Đối mặt với Liễu Thư dù Allen có nhiều tính tình đi nữa cũng sẽ bị áp chế gắt gao, thấy cô đảo một ánh mắt qua, lập tức kẹp chặt cái đuôi lại, da đầu tê dại đều nhất nhất nói ra tất cả những gì mình biết, tránh cho giống cái mất hứng, thì mình đã có thể gặp tai ương. Nói tới nơi này có hai loại trâu thú, một loại kêu trâu hai sừng, nó cũng gần giống như trâu phổ thông địa cầu, nhưng mà da càng cứng rắn một ít, hình thể cũng lớn hơn không ít. Nó là động vật ăn chay, khẩu vị lớn chút, nhưng chỉ cần là cỏ xanh nhạt thì cũng không kiêng ăn, giá trị vũ lực tính nguy hại cũng không lớn, nhiều thú nhân rất thích đi săn nó, đúng rồi, chúng nó vẫn là động vật quần cư, một bầy mấy trăm con. Còn có một loại trâu thú thì không giống vậy, chúng nó kêu là trâu sừng tê giác, hình thể cực lớn, tương đương gấp hai thú hình của thú nhân, có thể thấy được trọng tải này. Liễu Thư xem ra chúng nó cũng không khác gì là bò tót biến chủng, hình thể cực lớn, trọng tải nặng, còn thích làm xung phong đối chiến, trên đỉnh đầu là một cái sừng dài nhọn, cực kì bén nhọn sắc bén. Nếu như bị đâm một cái, tin tưởng cho dù là thú nhân cường hãn, cũng sẽ bị thủng bụng lòi ruột. Cho nên cho dù là thú nhân cường hãn, nhưng mà gặp phải càng bưu hãn cũng muốn nhượng bộ lui binh, đơn giản Dực Hổ tộc tuyệt đối sẽ không gặp phải tên phiền toái này. "Sừng tê giác thú này là thú ăn tạp, cỏ xanh và thịt để ăn chúng nó đều ăn." Nghe Allen nói như vậy, Liễu Thư 囧 囧lại 囧, sừng tê giác thú này thật đúng là chay mặn không chê, thời điểm có thịt thì ăn thịt, thời điểm không thịt thì tiết kiệm chút mà ăn cỏ, thật đúng là biết hưởng thụ nha. "Anh nói bộ lạc chúng ta có sừng tê giác thú này?" Sừng tê giác thú rất dung mãnh, nhưng mà có lẽ thần thú cũng bởi vì một điểm này, cho nên sừng tê giác thú lại có thể cũng chỉ là thú, mà không thể là thú nhân biến hình. Nói vậy đây là vì cân bằng sinh thái đi, ở ngoại vi rừng rậm của vùng thung lũng bộ lạc Dực Hổ tộc cũng chỉ có một tồn tại như vậy. Sừng tê giác thú coi như là thú nửa quần cư, bởi vì chúng nó là tồn tại tùy tính, có con thích sống một mình, lại có hai ba con ở cùng một chỗ, mà cũng có chính là mấy chục con. Cho nên mới nói là nửa quần cư, mà ở chỗ bộ lạc chính là mấy chục con ở cùng nhau, nhiều đại gia hỏa cùng một chỗ như vậy thật đúng là làm cho người ta kinh hồn táng đảm. Nhưng mà may mắn sừng tê giác thú cũng là một loại động vật ôn hòa, ngươi không đi tìm nó, như vậy nó và ngươi mạnh ai nấy sống, cả hai không dính dáng gì với nhau. Chỉ cần khơi màu xung đột, như vậy thì ngượng ngùng, xin mời nhận sừng sắc nhọn đâm một phát đi. Hết chương 92.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]