Sợ rằng phía bên trên lại thay đổi chính sách một lần nữa, bây giờ mà kinh doanh lỡ như bị bắt lại thì phải làm sao? Đại viện trong quân khu cũng không có người nào kinh doanh, nhưng huyện kế bên lại có người bày bán, lúc Tần Thi đi Cung Tiêu Xã thì bắt gặp người bán rau, có người bán trái cây, thậm chí còn có sạp quà ăn vặt.
Đại viện trong quân khu không ai làm ăn, đoán chừng khi nhìn thấy như vậy sẽ rất chướng mắt.
Dù sao thì hiện tại, quân nhân và công nhân vẫn là thành phần được người ta coi trọng nhất, từ thương nhân cho đến sĩ nông công thương… từ xưa vẫn thường vi mạt(*),đến bây giờ cũng vẫn là như vậy.
[Chú thích: (*) Vi mạt: tầng lớp thấp nhất, tồi tệ nhất.]
Cho dù cải cách đã được mở ra, nhưng vẫn có một số người cảm thấy chướng mắt với những người làm buôn bán, mãi đến sau này có nhiều người phất lên rất nhanh, không còn nghèo khổ như trước nữa, lúc này công nhân bị sa thải, kinh doanh mới bắt đầu mọc lên nhiều hơn.
Người khác sợ thì cứ sợ đi, riêng cô thì lại không sợ, hiện tại chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ, vậy thì việc gì mà phải sợ chứ?
Sau khi khai giảng, cô cố ý mặc quần áo mình mới tự tay may, chủ yếu là để quảng cáo, căn bản là cô muốn kiếm thêm tiền.
“Tôi muốn kiểu dáng giống hệt như cái của cô vậy.” Trương Diễm Lệ nhìn chằm chằm vào chiếc váy của Tần Thi, miệng vẫn hỏi: “Nhưng mà… còn kiểu dáng nào khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-80-lam-me-ke/4570806/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.