"Ban nãy con thấy sư phụ cười sắp sái cả khoai hàm, lại có chuyện gì sao ạ?" 
"Con lúc nào cũng làm bọn ta tự hào hết, mấy năm trước cả đám bọn ta đã cười sung sướng khi thắng được mấy lão đầu bạc của nước khác rồi. Năm nay lại được ẩm hẳn giải Y Học lớn như vậy, báo ta nhịn cười. Ta nhịn đâu có nổi" 
"Vâng, vâng. Nhận xong bọn họ bu con như kiến vậy, còn đòi ký bản quyền để mua thuốc đó. May con thoát được, mà mấy năm trước con không tham gia cũng vậy sao ạ?" 
"Tính tới đây, sau mấy cái bằng sáng chế và đạt giải Y Học như thuốc chữa ung thư, thận, gan, phối.. Thì đến nay cái này gây tiếng vang lớn nhất" 
"Con thấy chỉ là thuốc uống thôi, chi phí cũng rẻ cho những người muốn điều trị mà không có số tiền lớn để thay đổi bộ phận đã tổn thương trong cơ thể. Phần nào giúp được họ là con vui rồi" 
"Còn cái nghiên cứu thay thế bằng nội tạng động vật năm ngoái con đoạt giải sao không liệt kê vào" 
"Sư phụ à, đó chỉ là việc đề kéo dài thêm sinh mạng của bệnh nhân thôi. Chơ làm sao mà khiến họ bất tử được, nhưng có phải cái gì ghép vào cũng thành công và thích hợp đâu ạ. " 
"Ta thấy con đã làm rất tốt, rất nhiều người vô cùng biết ơn con. Vì họ đã có cơ hội sống tiếp, họ hạnh phúc về khoảng thời gian không bị bệnh tật liên tục làm khổ mình. Dù cho không ai thoát khỏi được luân hồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/3744369/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.