Cứ như vậy thất bại rồi lại lưng chừng. Những con người uyên bác và giàu niềm yêu thích với nghiên cứu kia đã không ngừng nhịn ăn, nhịn uống, nhịn ngủ để cống hiến. Và vào một ngày cống hiến đó đã có kết quả tốt. Một chú chuột bạch đực đã có thai.
"Nó có thai rồi"- Chu Bác Khoan
"Cuối cùng cũng có một tia hi vọng mỉm cười với chúng ta rồi"- Trương Ninh Hoa
" Công sức một tháng trời ít ăn, ít uống, ít ngủ cũng được đền đáp rồi"- Bách Giai Niên
"Mau ghi chép lại, tiêu hủy những bản ghi chép thất bại đi"- Bạch Dân Minh
"Cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm ngủ một giấc sau bao ngày thức trắng rồi"- Hạ Vy
"Giờ chỉ còn việc ghi chép và quan sát xem thuốc này có tác dụng phụ nữa không thôi"- Phương Tử Hoa
"Các sư phụ vất vả rồi ạ"
Mộc Hạ tháo kính bảo hộ, cậu thở phào một hơi. Nụ cười nhẹ treo trên môi sau bao ngày căng thẳng.
"Mệt thì mệt nhưng vui lắm"-Hạ Vy
"Hạ Hạ lần này lại làm nên kỳ tích rồi"-Phương Tử Hoa
"Nào dám ạ, cũng nhờ các sư phụ góp sức. Nếu không một mình cháu không đủ sức làm được đâu ạ"
"coi thằng bé khiêm tốn chưa kìa"- Chu Bác Khoan
"Học trò cưng của chúng ta vẫn vậy nhỉ?" -Bạch Dân Minh
"Không thay đổi chút nào, công lao lớn thì không nhận. Công lao nhỏ cũng đùn đẩy cho người khác nhận"- Bách Giai Niên
"Vậy mới là học trò cưng của chúng ta chứ" - Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/3743844/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.