" Mãn nhãn quả đấy, Hạ Hạ"- Nhược Ánh
"Nhìn tên đó thảm quá"-Chư Tử Khâm
Bóng dáng to lớn đi tới, giọng anh trầm thấp. Ánh mắt màu bạc nhàn nhạt không thèm liếc nhìn một lần cái xác đang nằm bất động ở đó. Anh khẽ lớn tiếng nói:" Còn nhìn, mau lạu đây thu dọn đi."
Đám cấp dưới nghe vậy liền khiếp sợ, tay chân luống cuống mà chạy đi thu dọn hiện trường án mạng vừa xảy ra một cách quá đột ngột và bất ngờ kia. Ai mà ngờ vị em út này nhìn vô hại như vậy mà lại ra tay tàn nhẫn quá.
"Em chào mấy anh chị"
"Hạ Hạ, quay về nhớ viết bản tường trình "
"Mồ, anh nghiêm khắc quá đấy Phi Bạc"
"Ừm, luật là luật "
Mộc Hạ bất lực mà đầu hàng, cậu không cãi lại con người có quá nhiều nguyên tắc như này. Tức Khẩu Trạch nghe thấy cuộc đối thoại cũng chỉ cười cười, anh biết làm sao giờ. Va vào có khi lại bị đình chỉ thì toang ấy.
"Rồi rồi, hai người ai làm việc nấy đi. Còn Hạ Hạ lỡ tới rồi thì đi theo bọn anh làm nhiệm vụ lần này luôn đi. Yên tâm tiền lương sẽ chia cho em""Chốt ạ"
Mộc - mê tiền hơn mạng - Hạ định từ chối nhưng sau khi nghe sẽ được trả lương liền lật mặt. Ánh mắt cậu sáng lấp lánh vì hưng phấn, Thiên Phạt thấy vậy chỉ biết cười trừ. Bọn họ quá quen rồi, Mộc Hạ chỉ xuất hiện khi có hai lý do. Một là vì đồng đội gặp nguy hiểm, Hai là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/3736953/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.