"Em đừng lo, chuyện này cứ để anh chị sử lý. Em đừng đụng vào loại người đó, bẩn lắm"-Thảo Anh
"Chị hai em nói đúng đấy, em cứ vui vẻ mà sống. Dù trời có sập xuống mọi người cũng sẽ bảo vệ em bằng cả tính mạng này"-Trí Khanh
"Em cảm ơn anh chị rất nhiều, nhưng em không muốn ai vì bảo vệ em mà mạo hiểm tính mạng cả. Nếu anh chị thật sự vì bảo vệ em mà mất mạng, hay bất kỳ ai cũng vì em mà làm vậy thì có lẽ em sẽ không muốn sống nữa mất. Nỗi đau này quá lớn, nếu mọi người đã bảo vệ em thì em cũng sẽ bảo vệ mọi người. Em không muốn chỉ núp sau lưng anh chị mà sống một cách an nhàn được, em không muốn bản thân trở nên ích kỷ như vậy. Mong anh chị hiểu cho em, em yêu cả nhà nhiều lắm."
"Anh chị biết tính em mà, đừng lo lắng quá. Làm sao anh chị dám bỏ em đi trước được"-Thảo Anh
"Ngoan, đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy. Trễ rồi mau về phòng ngủ đi"-Trí Khanh
Mộc Hạ đứng dậy ôm chầm lấy hai người sau đó mới về phòng mình, trời đêm nay lấp lánh ánh sao. Thảo Anh và Trí Khanh nhìn theo bóng em trai nhỏ khuất dần mà ấm áp, tình cảm gia đình lúc nào cũng thiêng liêng như vậy.
"Hạ Hạ đáng yêu quá, nhưng những người muốn đụng vào em ấy lại dơ bẩn vô cùng"
Thảo Anh ánh mắt sắc lạnh, giọng nói không lấy một tia ấm vang lên trong phòng kín. Trí Khanh không nói gì chỉ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/3645872/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.