Mộc Hạ khoá cửa nhà cẩn thận, sau đó đi bộ chậm rãi trên lề đường. Vừa đi cậu vừa ngâm nga các giai điệu của phần thi sắp tới. Không khí buổi tối ở khu biệt thự này thật yên bình, nghe đâu khi cậu rời đi trước đó. Cả nhà đã bắt đầu chi tiền để tạo ra một góc biển nhân tạo. Giờ đây quanh khu nhà cậu không chỉ có vườn hoa đẹp như tiên cảnh mà còn có biển xanh ngát, trong veo. Mộc Hạ quyết định đi dọc theo bờ cát, bên này hắn mới xong việc liền gọi cho cậu. Nhưng gọi mãi chẳng thấy ai bắt máy, hắn chợt sốt ruột, biểu cảm lo lắng thái quá bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt. Lúc này điện thoại của Mộc Hạ còn để ở nhà sạc pin nên cậu ra ngoài đi dạo không cầm theo bất kỳ đồ dùng nào, hắn gọi cháy máy nhưng không thấy ai nghe. Vì vậy liền cuốn cuồng ba chân bốn cẳng chạy khỏi công ty mà đi tìm cậu. Trước hết hắn ngồi trên xe, vừa lái xe vừa trấn tĩnh bản thân rằng người hắn thương vẫn ổn. Bên còn lại liền dò tìm định vị của cậu, khi thấy định vị hiện lên chập chờn gần khu biệt thự thì hắn mới đỡ suy nghĩ nhiều điều tiêu cực. Nhưng sau cũng vẫn không tự trấn an nổi bản thân. Hàn Phong đạp ga nhanh hơn, chưa đầy nửa tiếng đã tới trước cổng nhà cậu. Thấy đèn trong nhà vẫn còn sáng chưng, hắn biết Mộc Hạ chưa ngủ. Hắn tìm xung quanh các khóm hoa xinh đẹp đầy gai, vì vội nên tay hắn bị gai đâm chảy máu. Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/3544656/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.