Sáng hôm sau, ánh nói nhè nhẹ chiếu vào trong một góc phòng của Mộc Hạ. Đánh thức cậu không phải là tiếng chuông báo thức mà là tiếng nhạc êm tai của điện thoại. Mộc Hạ nửa tỉnh nửa mơ mà với tìm điện thoại của bản thân, trong vô thức cậu nhấn nút nghe. 📞:" Alo…"
📞:“Em dậy chưa, hôm nay em có tiết mà phải không?” Nghe tới đây, Mộc Hạ liền bật dậy. Điện thoại còn chưa cúp máy đã bị văng ra một góc, đầu dây bên kia cũng im lặng một chút. Từ đầu bên đây có thể nghe rõ tiếng nước chảy. Khi tinh thần tình táo thì lúc này Mộc Hạ mới bình tĩnh nhìn vào đồng hồ, may vẫn còn rất sớm. Nên do đó mà cậu đã chậm dần lại, chiếc điện thoại bị kẹt trong thành giường lại phát ra tiếng. 📞:“Em đừng quên là tôi đang gọi đấy nhé” Nghe vậy cậu lại tới bên giường mò tìm điện thoại của bản thân, khi tìm thấy rồi Mộc Hạ mới nói chuyện đàng hoàng được với người kia. 📞:“Hôm qua em ngủ quên, nên không cài chuông báo. May mà có anh gọi, không là em tiêu với anh Tiểu Hồng mất” Bên kia hắn khẽ chau mày, giọng điệu có chút ăn giấm mà đáp lời. 📞:“Anh Tiểu Hồng? Nghe có vẻ rất thân thiết”
📞:" Anh sao vậy? Em làm anh khó chịu à, nhưng em nhớ em chưa chọc anh mà"
📞:“Cái đồ ngốc nhà em”
📞:“Anh giận em à, đừng giận có được không?” Tiếng cậu phát ra truyền qua loa như một mị lực khiến hắn tan chảy hoàn toàn. *Em ấy dễ thương quá, giọng nói nũng nịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/3538544/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.