Trong căn phòng im ắng, chỉ còn lại tiếng lật sách và ánh đèn bàn len lói. Vì quá chán nên Mộc Hạ đã tự tạo thú vui cho bản thân trước khi đi ngủ. Bây giờ cậu đang đọc các lại sách chuyên về các nốt nhạc để trau dồi cho bản thân.
Cái gì không biết thì cậu học thôi, chơ đâu ai đời lại trông chờ vào hệ thống giúp đỡ mãi. Như vậy chẳng khác nào cậu đang ỷ lại và vay mượn những thứ ngoài sức nghiên cứu của con người.
Đôi khi lạm dụng quá vào một thứ sẽ khiến thứ đó dù tốt tới đâu cũng sẽ trở thành một thứ tồi tệ. Mộc Hạ khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt cậu nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
“Đó là…” Khi cậu mới thò đầu ra ngoài thì người kia cũng lặng mất tiêu, chỉ để lại trong không gian vắng lặng một tiếng ting ting đểu đều. 💬:" Em thò đầu vào, đứng cẩn thận. Ngã bây giờ"
💬:“Cậu…”
💬:“Không chịu, em mau đổi lại xưng hô đi. Tui dỗi bây giờ, em phải gọi tôi là anh yêu đi chứ. Không thì cứ gọi chồng yêu cũng được. Nhìn vậy thôi chơ tui mê lắm”
💬:“Ồ, vậy cậu cũng mê được người khác xưng hô với bản thân như vậy sao?”
💬:“Tôi chê nha, chỉ có em gọi thì tôi mới thích thôi. Tôi sẽ hạnh phúc tới mức muốn khoe cho cả thế giới biết đấy”
💬:“Tém tém lại đi ông tướng, về ngủ đi. Mai còn đi làm nữa đấy”
💬:“Em chê tôi?”
💬:“Ai biết được đây, nhưng mong rằng chúng ta sẽ nhìn thấy được nhau”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/3484258/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.