Cuộc đời oái ăm thật chứ, nhưng dù sao thì bản thân cậu cũng phải thật cố gắng thôi. Vì đây là lần đầu cậu đối diện với một sở trường mới và hầu như đây là một bước ngoặt Mộc Hạ chưa từng sẽ xuất hiện trong cuộc sống ở kiếp này. Nhìn vào Mộc Hạ người ta chỉ thấy cậu rất may mắn và hoàn hảo nhưng thực chất cậu chỉ giỏi những gì cậu đã biết, đã từng trải nghiệm và học hỏi qua ở kiếp trước mà thôi. Chơ những cái mới như nhảy hay rap, thậm trí là ca hát thì cậu chưa bao giờ đụng tới. Mộc Hạ biết đàn không có nghĩa là cậu sẽ giỏi tất thảy về cảm âm hay hoà tấu các nốt nhạc. Buổi biểu diễn ở lễ tốt nghiệp trường năm đó, đáng ra Mộc Hạ chỉ đảm đương việc ngồi đàn mà thôi. Nhưng với niềm hào hứng của Lê Khiết cậu đã được mọi người giúp đỡ để có thể tự tin hát lên những giai điệu vần lời mang cảm xúc chân thật nhất của bản thân. Và rất may công sức chỉ dạy của mọi người đã không đổ xuống sông. “Hệ thống à, em nghĩ ta có nên làm điều gì đó không?”
[Hmm, học hỏi cái mới mỗi ngày và trau dồi thêm kiến thức không có gì là sai cả thưa chủ nhân. Miễn là ngài thích và ngài muốn làm thì Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/3386671/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.