Quả thật quyết định của Trí Khanh đã rất đúng đắn, nên giờ anh vô cùng tự hào về điều mình đã làm.
Khi tham quan một vòng núi tuyết và các nơi dân ờ thì cả nhà cung dừng lại ở một quán ăn để dùng bữa trưa, nghe người hướng dẫn giới thiệu thì nơi này chính là quán ăn ngon nhất ở đây. Bởi độ thơm ngon và chính thống chuẩn đồ ăn của người Nhật từ thời xưa.
“Các con ăn gì thì cứ gọi thoải mái nhé”-Hải Đường
“Gọi hết các món đi, không sao đâu”-Bắc Hải
“Ba bao sao, vậy thì con gái rượu của ba không thể khách sáo được rồi hehe”-Thảo Anh
“Gọi ra thì lo ăn cho hết đấy, không người ta lại đánh giá cho lại không hay”-Trí Khanh
Thảo Anh nghe vậy liền bĩu môi, sau đó lại dùng chất giọng hờn dỗi hiếm thấy mà nói với Trí Khanh:" Em biết rồi"
Lúc này, Mộc Hạ đang chăm chú xem menus. Vì cậu biết tiếng Nhật nên mọi thứ rất thuận lợi, mà hầu như ai trong nhà cậu cũng biết nhiều thứ tiếng nên chẳng cần lo bị lừa.
Gọi món xong thì cả nhà cùng ngồi đợi đầu bếp chuẩn bị, trong lúc đợi thì cả nhà cùng nhau nói chuyện phiếm rất vui vẻ. Thức ăn cũng được đưa lên.
“Mời cả nhà ăn cơm”-Đồng thanh
Bữa cơm diễn ra trong sự vui vẻ, tiếp đến bọn họ quay về khách sạn để nghỉ ngơi. Chiều lên đồ đi chụp ảnh và mua quà lưu niệm, cũng may lúc sáng Mộc Hạ có chụp ảnh ban sớm nên chia sẻ vào nhóm bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/3362851/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.