Thời gian thấm thoát trôi đi, cuối cùng hạng cuối cũng đến. Mộc Hạ ra ngoài khi chiều xuống, cái giờ mà mọi người được về nhà.
"Con đi đâu vậy Hạ Hạ"
"Dạ, con đi ra ngoài có việc một chút ạ"
"Vậy à, con nhớ về sớm nhé!"
Hải Đường vui vẻ nói, bà cũng không rõ hành tung của đứa con nhà mình cho lắm. Nhưng cũng không muốn xâm phạm quá vào đời tư của đứa nhỏ, thời gian trước ở bên nhà kia đã khiến Mộc Hạ sống quá chật vật rồi.
Mộc Hạ nhận thức rõ đây là một quyển tiểu thuyết dang dở, nó dừng lại ở đoạn khi nguyên chủ cùng tên với cậu chết bất đắt kỳ tử, do đâu ư do nhà họ Mạc mà ra. Cuối cùng nguyên chủ cũng chỉ là một quân cờ.
Mộc Hạ lúc đó rất chua chát khi đọc đến khúc đó, hai con người giống nhau rất dễ cảm thông cho nhau. Nhìn bóng lưng cô độc kia thật khiến người mẹ như bà nhói đau trong lòng.
Cậu bắt xe bus đi đến Viện Bảo tàng quốc gia, ôm theo thùng sách nặng trĩu nên có chút khó khăn. Viện quốc gia quả thật rộng lớn, đồ sộ đến mức kinh ngạc, nhưng trên khuôn mặt cậu chẳng có lấy một biểu cảm nào.
Mộc Hạ bước vào không giống như ở bảo tàng nghệ thuật, những nhà khoa học lão làng đã chờ sẵn để đưa cậu đến phòng họp.
"HAJ là cháu sao?"
Vị lão sư này mặc áo blouse trắng tinh nhìn cậu, nét mặt nhu hoà. Kế sau đó nhiều người cũng nháo nhào hết cả lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/2853774/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.