Dịch: Slowly
***
Đặng Hàm không ngừng nhìn ra ngoài: “Sao vẫn chưa về nhỉ?”
“Không biết chúng ta đang nóng lòng đợi sao?”
“Thật là!”
Nếu đổi lại là lúc bình thường, Phương Tử Tuyền đã châm chọc một hai câu, nhưng mà hôm nay bà cụ cũng thấy nóng lòng.
Đứa nhỏ nếu không cố gắng thì thôi, nhưng mà đã vất vả cả một mùa hè, khổ cực của con bé, hai ông bà đều nhìn thấy.
Nếu như kết quả không tốt cũng không biết Tiểu Uân có buồn không.
Nhìn Đặng Hàm đang vô cùng lo lắng, Phương Tử Tuyền đột nhiên dừng lại: “Ông này, lát nữa Tiểu Uân về, nó tự nguyện thông báo thành tích là tốt nhất.”
“Nhưng nếu nó không muốn nói, ông cũng đừng hỏi mãi.”
Đặng Hàm ừ một tiếng: “Biết rồi, tôi cũng không phải người không có mắt nhìn.”
“Lần thi phân lớp này không thi tốt cũng không sao, lần sau thi tốt là được.” Đặng Hàm nhăn nheo nói mấy câu định để an ủi cháu: “Bà thấy tôi nói thế nào.”
Phương Tử Tuyền không tỏ vẻ gì nhìn Đặng Hàm, nói: “Ông ấy, thà đừng an ủi còn hơn.”
“Nghe lời ông nói là biết ngay chẳng thật lòng chút nào cả, ông vốn không hài lòng nếu thành tích của con bé không tốt, không thi được vào lớp tốt.”
Đặng Hàm thở dài: “Yêu cầu của tôi không cao, có thể từ lớp mười lăm chuyển sang lớp bảy là được rồi, thế là tôi vui lắm rồi. Thôi, tiến thêm một lớp cũng là được.”
Chẳng lẽ chỉ có mình Đặng Uân ôn tập thôi sao? Có rất nhiều người thi trung cấp không tốt, hè này không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-cham-nhan-sinh-long-lay/464888/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.