Chương trước
Chương sau
Thế giới 1: Trúc mã
Dịch: Slowly
***
“Tiểu Uân.” Trương Lâm gọi to Đặng Uân.
Không phải chứ, Đặng Uân không ngờ sẽ gặp phải Trương Lâm, sắc mặt biến thành chán nản.
Phải có bao nhiêu may mắn mới gặp bọn họ ở đây chứ? Cô còn nhìn thấy Đái Chí Mẫn ở bên cạnh Trương Lâm.
“Chào dì Trương.” Đặng Uân chào bọn họ.
Trương Lâm nhìn Đặng Uân đeo một cái cặp to: “Tiểu Uân, cháu đến thành phố C à?”
"Cháu mua sách bài tập ạ.”
“Cháu ở nhà không có việc gì. Nghe nói thành phố C là thành phố lớn của sách, ở đây có rất nhiều tài liệu tham khảo nên cháu bèn đến xem.”
Đặng Uân thản nhiên mở cặp và lấy ra sách bài tập ở bên trong.
Thật không hiểu được, một người tư vấn có học vấn lại không ngừng đánh giá cặp sách của cô làm gì
Nếu đã tò mò như vậy thì cho mụ xem là được, tránh cho trong lòng cảm thấy không thoải mái, rồi lại nói linh tinh trước mặt Dư Tư Kỳ.
Trương Lâm căn bản cũng không nghĩ được Đặng Uân sẽ đến thành phố C mua nhà. Mặc dù Dư Tư Kỳ không nói nhưng ai mà chẳng biết, vì để gom tiền cho Đặng Giai Giai đi Mỹ du học, Đặng Phàm phải đi thành phố S làm việc.
Nghĩ đến Dư Tư Kỳ, mụ thật sự không hiểu được. Trước kia, rõ ràng mối quan hệ của hai người rất tốt, cớ sao lại đột nhiên trở nên xấu đi.
Không phải Trương Lâm chưa hỏi thăm qua. Nhưng mụ chẳng nghe ngóng được thông tin gì từ chỗ của Dư Tư Kỳ cả.
Điều càng làm cho Trương Lâm lo lắng hơn là, Dư Tư Kỳ đã mời một số người bà ta có quan hệ tốt, nhân dịp Đặng Giai Giai lại thi đỗ Julia. Nhưng lại không mời bản thân, chẳng phải đã tỏ rõ ý rằng mụ không còn là bạn tốt của Dư Tư Kỳ nữa.
“Chị cháu đi Mỹ rồi à?" Trương Lâm nhớ rõ, lần trước có người bảo, Dư Tư Kỳ muốn đưa đứa cả sang Mỹ.
“Vâng, mẹ cháu đưa chị đi Mỹ, bây giờ chắc là đã đến nơi rồi.” Đặng Uân thành thật trả lời.
Thật sự đã đi Mỹ rồi, trong lòng Trương Lâm cảm thấy thật chế giễu: “Sao cháu không đi?"
Biết Dư Tư Kỳ là người thiên vị nên lần này không đưa theo con gái nhỏ đi Mỹ mở rộng tầm mắt.
Đây là có ý định gì, muốn ly gián à? Đặng Uân cười: “Cháu muốn ở lại đợi giấy báo kết quả.”
“Đái Chí Mẫn, lần này cậu cũng thi Nhất Cao à?" Đừng thấy Đái Chí Mẫn sang lớp số mười, ai đó vẫn rất có chí khí tỏ vẻ cậu ta cũng có sẽ thi Nhất Cao và trở thành đàn em khóa dưới của nữ thần.
Đới Chí Mãn không phải chỉ nói một hai lần, mà thường xuyên nói như thế. Chuyện này đã trở thành trò cười to lớn rồi, nhưng mà đương sự thì lại không thấy như vậy.
Đặng Uân nhìn thấy cậu ta đương nhiên sẽ phải mỉa mai một chút.
Sắc mặt Trương Lâm không hỏi cứng đờ. Mụ thật không ngờ con trai mình lại có thể ngu xuẩn như vậy. Chuyện bảo muốn thi vào Nhất Cao đến ông Đái cũng không có cách nào dùng quan hệ mà thông qua được.
“Lần này cháu thi Nhất Cao à?” Trương Lâm rất nghi ngờ nhìn mặc Đặng Uân. Mụ nghĩ đến lại thấy tức giận. Ngày trước con bé này học hành chả ra sao, ai dám cười nhạo thành tích của Đới Chí Mẫn thì mụ sẽ lôi Đặng Uân ra nói.
Không ngờ sau khi thành tích giữa kỳ của con trai phải chuyển sang lớp số mười, mụ lại nghe nói thành tích con bé này từ từ tiến bộ.
Hình như vào trong vị trí trong năm mươi thứ hạng đầu của cả khoá, còn con trai nhà mụ lại xếp thứ năm mươi từ dưới đếm lên. Trương Lâm thật sự không hiểu, tại sao rõ ràng là một con bé ngu dốt thế mà đột nhiên giống như "bật hack" vậy.
“Vâng.” Đặng Uân trả lời một tiếng súc tích, sau đó lấy một quyển từ điển tiếng Anh từ trong túi ra để đọc.
Trương Lâm nhìn Đặng Uân thế mà lại ở trong nhà chờ xe học từ mới tiếng Anh. Quả thật thấy choáng váng, mụ rất muốn nói mày muốn giả vờ cho ai xem.
Nhưng sao mụ nói được lời này? Có giả vờ như thế nào cũng là người thi Nhất Cao.
Con trai nhà mình đừng nói thi Nhất Cao, đến việc có thể thi cấp ba hay không cũng là vấn đề rồi.
Trương Lâm càng nghĩ càng tức, hung dữ trừng mắt với Đái Chí Mẫn. Đương nhiên cũng không bỏ qua Đặng Uân, hiện tại nó cũng đã trở thành trò cười rồi.
Nếu thành tích của Đặng Uân cũng không tốt thì sao lại có vấn đề này, căn bản sẽ không có vấn đề gì hết.
Đặng Uân hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Trương Lâm lia đến. Về phần cái nhìn uất hận của Đái Chí Mẫn, cô lại càng không để ý, muốn đối phó với loại người này cách tốt nhất chính là không cứ lơ đi.
Càng để ý đến bọn họ, bọn họ càng đắc ý, càng làm cho mình tức giận hơn. Nhưng mà cũng phải đề phòng, so với Trương Lâm chỉ biết giở chiêu trò sau lưng, Đái Chí Mẫn tàn nhẫn hơn nhiều.
Đặng Uân đề cao cảnh giác, nhìn thấy Đái Chí Mẫn đi về phía mình lại càng cảnh giác hơn.
Chính vào lúc Đái Chí Mẫn sắp đụng phải, cô lắc người, tránh được động tác đánh tới của người nào đó.
Sau khi Đái Chí Mẫn phát hiện Đặng Uân tránh được, muốn dừng cơ thể của mình lại. Nhưng đáng tiếc, cậu ta quá béo nên không thể ngừng lại được, kết quả là đụng phải một đứa bé.
Đứa trẻ bị đè bên dưới Đái Chí Mẫn khóc òa lên.
Cha mẹ đứa bé không vui, đặc biệt là khi Đái Chí Mẫn không hề đứng dậy trước. Họ ngay lập tức kéo cậu ta ra: “Đi đứng kiểu gì vậy?”
“Đi đường không đeo kính à.”
"Đã bị mù thì đừng ra ngoài gây họa cho người khác.”
Trương Lâm thấy Đái Chí Mẫn phóng đến chỗ Đặng Uân thì biết ngay. Chắc chắn con trai muốn đi dạy cho con bé kia một bài học nên không hề ngăn cản.
Mụ cảm thấy nên cho Đặng Uân một bài học mới được. Sao một đứa con gái lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy.
Nhưng mà không ngờ, mụ không đợi được Đặng Uân bị xấu mặt lại thấy con trai mình đụng trúng một đứa bé.
Trương Lâm thấy đau lòng, nhất là lúc nhìn thấy bố mẹ đứa trẻ kia lại hung tợn kéo con trai mình lên và nói chuyện khó nghe thì lập tức không vui.
Trương Lâm đạp giày cao gót bước lên, cộc cộc cộc đi đến: “Anh có biết nói chuyện không? Anh không thấy anh đã dọa con tôi sợ hãi rồi à.”
“Rõ ràng là con anh không biết đi đường.”
“Cứ nhất định phải đâm trúng.”
Trương Lâm tỏ vẻ con trai mình không có trách nhiệm, là do đối phương phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Điều đó khiến người ta tức chết.
Vốn chỉ là lời qua tiếng lại, sau đó câu chuyện sẽ kết thúc. Không ngờ Trương Lâm lại nói như thế, Đái Chí Mẫn vừa nãy còn bị kinh sợ nhưng lại thấy có chỗ dựa nên cũng bắt đầu giương nanh múa vuốt.
Bên này hai người, bên kia bốn năm người, lại thêm mấy người đứng xem náo nhiệt chỉ trỏ, nhất thời biến thành một trận ầm ĩ.
Đặng Uân nhanh chóng tránh đi, không thể để đôi mẹ con chó dại Trương Lâm này cắn phải.
Vừa thất thần được một lúc, Đặng Uân lại phát hiện họ họ thế mà đã động chân tay, cô sợ ngây người.
Há hốc miệng, cô cũng biết Trương Lâm hoàn toàn không giống với vẻ ngoài yếu đuối ấy. Nhưng không ngờ sức chiến đấu của mụ lại mạnh như thế.
Một người lại có thể đối phó với một người đàn ông cao to. Tuy cũng có chút khoa trương, đối phương chắc chắn nghĩ mụ là phụ nữ nên còn có chút kiêng dè, không ra tay tàn nhẫn.
Nhưng sau khi đối phương bị Trương Lâm bắt nạt mấy lần cũng tức không chịu nổi, dứt khoát tát vào mặt Trương Lâm.
Mẹ ơi, ra tay cũng ác thật, đợi chút, hình như Trương Lâm từng phẫu thuật mũi.
Cái kia sẽ không có vấn đề gì chứ, Đặng Uân che miệng không để mình kinh ngạc mà hô lên. Không biết là do quá yếu hay do sức lực người kia quá lớn, nhưng mà rõ ràng có thể thấy đã bị gãy mũi.
Quá xấu xí, nhưng cũng may cái phần mềm Douyin nào đó chưa ra đời, nếu không về sau Trương Lâm làm sao mà ra khỏi cửa được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.