Đợi đến khi Dư Tư Kỳ ngồi lên xe, bà ấy cũng đã nói chuyện với không dưới mười người hàng xóm về chuyện Đặng Giai Giai thi đỗ Julia.
Dọc theo đường đi, Đặng Giai Giai yên tĩnh đi theo phía sau bà Dư, cần có bao nhiêu khiêm tốn thì có bấy nhiêu.
Còn Đặng Uân thì thẳng thắn hoàn toàn biến thành một người theo sau.
Thực ra, Dư Tư Kỳ cũng không muốn phô trương như vậy. Chẳng qua, bà ấy lo lắng rằng lỡ đâu hôm nay sau khi cha mẹ chồng biết được học phí một năm có thể sẽ đưa ra lời phản đối.
Nhưng hàng xóm xung quanh đều biết rồi, dù họ có phản đối đi chăng nữa thì cũng không có cách nào ngăn cản vợ chồng bà.
Đặng Giai Giai yên tĩnh ngồi ở phía sau, thực tế, ả biết chuyện mình đi Mỹ đã chắc như đinh đóng cột rồi.
Điều mong ước ấp ủ trong lòng thành sự thật làm cho nụ cười của Đặng Giai Giai càng thêm phần dịu dàng, hiền hậu.
Qua gương chiếu hậu, Dư Tư Kỳ nhìn thấy dáng ngồi và nét mặt của con gái cả thì vui mừng thay. Đây là con gái của bà, đứa con gái làm bà thấy kiêu ngạo và cũng là đứa con gái bà dốc tâm dốc sức vun đắp.
Về phần cái đứa ngồi bên cạnh kia, Dư Tư Kỳ chẳng buồn ngó. Bà thật sự không thể hiểu được, tại sao khi trước đầu óc bị thế nào mà lại đẻ thêm đứa nữa. Kết quả là nặn ra một đứa thế này.
Đối với ánh nhìn khó chịu của bà Dư, Đặng Uân chỉ coi như bản thân không nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-cham-nhan-sinh-long-lay/464867/chuong-22-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.