Nhìn cái két sắt nhỏ, Đặng Uân thở ra một hơi thật dài, “Cuối cùng cũng có một cái két sắt.”
“Nếu không có chuyện lớn gì ngoài ý muốn, thì chắc chắn mấy năm nay mình sẽ không đến nơi này nhiều.”
Thật sự là có quá nhiều người quen, lỡ mà cô không chú ý một cái, để cho họ thấy được bản thân đi vào nơi đây, bí mật này đúng là sẽ không giữ nổi.
"Tiếp theo, cần phải mua một cái ổ cứng di động.” Đêm qua sau khi suy nghĩ hồi lâu, Đặng Uân thấy mình nên mua ổ cứng để lưu trữ những gì cần thiết lại.
Thực ra, cô mua được máy tính là tốt nhất, vì có thể dùng nó bất cứ lúc nào cần học.
Nhưng nhìn vào tình hình trước mặt thì đây là chuyện vượt khả năng, chỉ cần mới nhắc đến cũng đã tạo ra thêm một cơ hội cho Dư Tư Kỳ mắng mỏ.
Tuy rằng bản thân có tiền nhưng cũng không thể tiêu pha tự do.
Mong sao có thể lên đại học sớm hơn một chút, Đặng Uân thở dài. Đợi đã, chuyện mua ổ cứng, thế thì chẳng phải lại là tiêu tiền sao, tiền này ở đâu ra...
Đặng Uân ngẩn người, biết làm sao đây, thôi... Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đành lòng mà trở về. Ổ cứng di động dù có rẻ đi chăng nữa thì cũng cần rất nhiều tiền, cứ dùng máy tính ở nhà vậy.
Đến lúc đó, có khi lúc Đặng Phàm đổi cái máy tính mới, Đặng Uân có thể thương lượng với ông để cái máy tính cũ cho cô sử dụng.
Đặng Uân tùy ý lang thang đến khu chợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-cham-nhan-sinh-long-lay/464857/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.