Sáng hôm sau, khi thấy ngày hôm đó có tiết thể dục, Tử Phong đã rất háo hức và vui mừng:" Lâu rồi ko vận động, ko biết " tay nghề " của mình có còn như xưa ko? " Nhưng bỗng cậu nhận ra mình đang ở trong thân thể Thiên Nguyệt, Vận động? Trình độ? Tay nghề? Vứt, vứt hết! Tử Phong có thể nghe được lòng mình đang rỉ máu. Đang ảo não, bỗng cậu giật mình hoảng hốt:" Này, này... đừng nói... đồng phục thể dục của trường này cũng là... váy đấy nhá..." Rồi cậu chạy như bay đến tủ đồ, lục xem đồng phục thể dục và thật may mắn, đồ thể dục là áo phông trắng và quần đùi ngang đầu gối màu xanh. Tử Phong cảm động, ngửa mặt lên trời nói:" Cảm ơn trời, cảm ơn đất vì Người đã ko chặt hết đường sống của con." Nhưng cậu đã quên mất một điều quan trọng...
Đến tiết thể, lúc ôm đồ đi thay cậu mới nhớ ra mình đang là con gái nên sẽ phải thay đồ ở phòng của... con gái. Vậy là Tử Phong phải chờ bọn con gái thay đồ xong cậu mới dám đi vào. Xong xuôi, cậu hí hửng đi đến phòng học thể dục, khi nghe nói hôm đó học bóng chuyền Tử Phong càng vui mừng và hào hứng hơn. Nhưng sự thật chứng minh đời ko như là mơ, thật xin lỗi vì đã để Tử Phong thất vọng. Nữ sinh lớp này toàn là tiểu thư, chả bao giờ động đến thể thao, chỉ lo tụ tập buôn chuyện. Tử Phong thở dài, thất vọng tràn trề. Cậu dời mắt sang sân bên cạnh thì thấy bọn con trai chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-cai-gi-nu-ta-la-nam/1974488/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.