Sau một hồiđấu võ mồm với thằng nhóc Dạ Tích Dương, cuối cùng thì cô cũng có thểtiễn tôn đại thần này về nhà rồi. Mệt phờ cả người, dù cho thân thể nàycó là kim chi ngọc diệp, lá ngọc cành vàng, nhưng mới cãi có vài câu màđã mệt phờ người thế này thì đúng là hơi quá rồi, cần phải bồi dưỡnglại.
Đang tính chui vào chăn đánh một giấc cho lại sức thì cửa phòng lại bật mở.
Không phải đó chứ, không lẽ tên nhóc kia còn chưa cãi sướng miệng nên muốnquay lại đấu võ mồm tiếp? Không thể nào, nhìn dáng điệu bỏ đi của hắnrất có quyết tâm một đi không trở lại mà.
Tiếng bước chân cànglúc càng gần, không phải tiếng giày vải của Dạ Tích Dương, nó là tiếnggiày da từ tốn thong thả nên xuống sàn nhà, chỉ nghe thấy tiếng bướcchân thôi cũng có thể thấy người tới khoan thai trầm tĩnh tới mức độnào.
cô vội vàng lật chăn ra, đập vào mắt cô là hình ảnh mộtchàng trai khoảng hơn hai mươi, khuôn mặt tinh xảo không chút tì vết,nếu Dạ Tích Dương là mĩ nam rực rỡ như ánh mặt trời trên khuôn mặt cònmang chút hương vị thiếu niên thì người đàn ông này lại trầm tĩnh ấm ápnhư gió xuân, đôi môi luôn nhếch lên thành một nụ cười ôn nhu như thểcon người này ôn hòa như thế, nhưng đáy mắt trầm tĩnh như hồ băng kialại bán đứng anh ta.
Đột nhiên trong đầu cô toát ra một đoạn miêu ta sau: "Người nọ có nụ cười ấm áp như gió xuân giống như chính conngười anh, ấm áp khiến người ta nhịn không được mà sa vào."
Nhưng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuy-xuy-cac-nam-chinh-mau-tranh-ra/30795/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.