Mặt trời ngả về tây, vệt nắng cuối ngày ánh đỏ rực rỡ tựa như thê lương, lại tựa như lưu luyến níu giữ những giây phút cuối cùng của một ngày.
Ánh tà chiều ấm áp hắc lên dãy hành lang bằng gỗ thật dài càng làm nổi bật phong thái ưu nhã cổ xưa của ngôi nhà, đồng thời kéo dài hai bóng người đang thong dong thân mật kề vai nhau mà đi phía chính giữa hành lang. Không khí xung quanh yên lặng đến quỷ dị.
Hai cái bóng ngả dài dưới mặt đất cứ ngỡ đã nhập thành một thể bỗng nhiên tách ra, mái tóc dài khẽ bay trong gió, bước chân của cô dừng lại nhìn thẳng vào bóng lưng mê hoặc trước mắt. Người còn lại cũng ngừng bước, không hề quay đầu nhìn lại, chỉ có thanh âm quyến rũ tựa như hương rượu ủ lâu ngày mê hoặc tâm can phiêu đãng trong không khí.
"Sao vậy Tiểu Nhiên Nhiên?"
Đôi tròng mắt màu tro xinh đẹp vẫn không chớp nhìn bóng lưng của người đàn ông, môi mọng khẽ nhếch lên thành độ cong nhàn nhạt quen thuộc. Dường như cảm thấy có chút không thoải mái, nam nhân khẽ tựa vào một cột gỗ gần đó, ánh tà chiều khiến gương mặt xinh đẹp kia càng mị hoặc như không thuộc nhân gian.
"Em có biết ánh mắt bây giờ của em đáng ghét tới mức nào không." Hắn thì thầm, nhưng cô biết hắn đang nói chuyện với cô. Bỗng nhiên đôi mắt phượng yêu nghiệt vốn đang khép hờ chiếu thẳng vào cô, cô có thể nhìn rõ một tia nguy hiểm chợt loé lên.
"Nó tựa như em đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuy-xuy-cac-nam-chinh-mau-tranh-ra/2021738/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.